Chương : Khác khẩu
Trước câu hỏi của Lăng Mặc, Hạ An Nhiên sửng sở.
Anh ấy ở trong mắt cô là cái gì?
Vấn đề này, Hạ An Nhiên chưa từng nghĩ tới.
Lăng Mặc thấy Hạ An Nhiên ngày người không có câu trả lời, anh kéo chặt cánh tay cô, "Nếu em không trả lời được thì về từ từ suy nghĩ đi!"
Ngang ngược lỗi Hạ An Nhiên rời đi.
Hạ An Nhiên đối với hành động này của Lăng Mặc, cảm xúc bị kích lên "Anh buồng tôi ra, tôi sẽ không đi với anh!"
Lăng Mặc giống như không nghe thấy gì, không khách khi ôm lấy eo cô, bước ra ngoài.
Hạ An Nhiên không tránh ra được, cúi đầu xuống, hung hăng cắn vào cổ tay anh.
Nhưng sắc mặt Lăng Mặc vẫn không thay đổi, gắt gao lấy hai tay ôm chặt eo cô.
Hạ An Nhiên cũng bướng bỉnh không kém, tiếp tục cần vào tay anh, không chừng là muốn sống chết đến cùng với Lắng Mặc.
Một lúc sau, cổ tay của Lăng Mặc đã bị cắn đến mức chảy máu.
Tuy nhiên, Lăng Mặc vẫn không buông tay ra l
Hạ An Nhiên muốn tiếp tục đấu sức với Lăng Mặc nhưng miệng đầy mùi máu tanh, khiến cô rất khó chịu, rất muốn ói.
Cuối cùng chịu không nổi, không cần nữa, đau đớn giãy dụa trong vòng tay Lãng Mạc, "Anh buông tôi ra.
Lăng Mặc làm sao có thể làm theo ý của cô?
Hạ An Nhiên cảm thấy buồn nôn khó chịu, không kiềm chế được liền nôn ra khắp người Lăng Mặc.
Lăng Mặc vốn còn đang tức giận, thấy Hạ An Nhiên buồn nôn khó chịu như vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi hỏi: "Làm sao vậy?"
Hạ An Nhiên đau lòng trừng mắt nhìn Lăng Mặc, tự đắc thốt lên, "Bị anh làm cho ghê tởm"
Nói một cách chính xác, là bị máu của tên điên bệnh hoạn làm cho ghê tởm.
Rất nhiều máu, rất buồn nôn.
Hạ An Nhiên không kiềm chế được mà đẩy Lăng Mặc ra một lần nữa, chạy đến phòng tắm của phòng bệnh dốc sức nôn
Sau khi nộn, nhanh chóng súc miệng sạch sẽ, vì vậy cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Mặc dù Lăng Mặc rất tức giận nhưng lại thấy con mèo hoàng nhỏ bé đang nôn oe đau đớn, anh không thể chịu đựng được mã đi theo vào phòng tắm.
Vỗ vỗ lưng cô, lập tức ra lệnh không kịp để cô xen miệng vào, "Tôi đưa cô đi gặp bác sĩ.
Hạ An Nhiên đang không vui, muốn từ chối, "Taị sao tôi phải nghe lời anh! Tôi không đi Lăng Mặc lạnh lùng nói: "Đừng để tôi phải dùng bạo lực với phụ nữ!"
Hạ An Nhiên mặc dù sợ hãi nhưng vẫn ngang ngạnh, "Tôi khuyên anh đừng có làm bậy"
Ngừng một chút, đến bên cạnh Lăng Mặc, ánh mắt thầm thủy uy hiếp, "Tôi cũng biết bí mặt của anh"
Cổ Ngôn Duy không biết chuyện gì đã xảy ra trong phòng tắm.
Chỉ nghe Lăng Mặc tức giận chất vấn, " Vì người đàn ông kia, mà cổ đối xử với tôi như thế này sao?" Sau khi những lời này rơi xuống, Lăng Mặc bước ra khỏi phòng tắm và rời đi một cách dứt khoát, không chút máy may lo lắng.
ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh nhất
Khi rời đi, Cổ Ngôn Duy có thể cảm thấy được cơ thể của Lăng Mặc vô cùng lạnh lẽo, lạnh như một tảng băng, cơ thể và trái tim cũng lạnh dẫn đi.
.
Kiếm Hiệp Hay
Một lúc sau, Hạ An Nhiên bước ra từ phòng tắm với khuôn mặt tái mét.
Cố Ngôn Duy trồng yếu ớt và lo lắng và hỏi, "Anh ấy không làm khó cô, phải không?”
Hạ An Nhiên đau khổ cười "Tôi với anh ấy hiện là vợ chồng, anh ấy cũng muốn giữ thể diện, không muốn làm mọi chuyện ầm ĩ lên......!
Cố Ngôn Dụy cảm thấy rằng Hạ An Nhiên có gì đó che giấu, nếu không Lắng Mặc sẽ không dễ dàng rời đi nhữ vậy.
Nhưng hắn vẫn không hỏi nhiều.
Hạ An Nhiên chậm rãi đi đến bên giường, nhìn Cổ Ngôn Duy với vẻ mặt phức tạp.
Sau một hồi im lặng, dường như cũng có thể nói ra những điều muốn nỗi.
Thật xin lỗi, chính tôi là người đã liển lụy đến anh, nếu không vì tôi thì anh đã không bị anh ấy nhắm tới như thế này, và phải gánh chịu tội lỗi ngày hôm nay.
Cổ Ngôn Duy ánh mắt trìu mến, " Là tôi can tâm tình nguyện."
Đối mặt với thái độ hy sinh quên mình của Cố Ngôn
Duy, Hạ An Nhiên phát hiện ra có một số việc, càng trì hoãn thì sẽ càng vướng víu.
Nhìn Cố Ngôn Duy với vẻ mặt nghiêm túc, "Có chuyện, tôi luôn muốn tìm cơ hội nói với anh cho rõ ràng.
Ngập ngừng một chút, cô dứt khoát nói: "Tôi chỉ coi anh như một ân nhân cứu mạng.
Chưa tình có tình cảm nam nữ".