Chương : Làm sao tôi có thẻ thích anh ấy!
Vừa rồi Hạ An Nhiên đã bảo vệ hắn trước mặt Lăng Mặc, làm cho Cổ Ngôn Duy tin rằng trong lòng cô đã có hăn.
Nhưng bây giờ...!Hạ An Nhiên đang nói gì vậy?
Chưa bao giờ thích hắn?
Điều này sao có thể?
Cố Ngôn Duy lo lắng hỏi, "Không phải...!Lăng Mặc đã đe dọa cô điều gì phải không?"
Hạ An Nhiên lắc đầu, "Không phải, chỉ là tôi cảm thấy nếu không nói rõ ràng, chỉ khiến tôi càng cảm thấy có lỗi với anh."
Hạ An Nhiên trước giờ đối với những người đàn ông theo đuổi cô đều dứt khoát hối.
Chỉ riêng Cố Ngôn Duy, là cô không thể nhẫn tâm như vậy được.
Cô nợ anh ấy một mạng sống.
Cô luôn muốn tìm một cơ hội thích hợp để nói.
Đã kéo dài một thời gian rồi, cũng đến lúc phải nói ra
Và sau sự việc ngày hôm nay, Hạ An Nhiên đã phát hiện rằng, nếu không nói ra sẽ gây tổn thương rất nhiều đến cổ Ngôn Duy.
Cô muốn dừng lại hành động cặn bả này.
Ngay sau khi Hạ An Nhiên hoàn toàn bộc lộ suy nghĩ của mình, cửa phòng bị một người đẩy vào.
Bùi Kì từ bên ngoài vội vàng chạy tới, "Tôi vừa thấy tên gian ác đó tới, anh ấy không làm khó dễ cô đúng không?"
Hạ An Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu: “ Anh ấy...!không làm khó tôi"
Bùi Ki thở dài nhẹ nhõm
Khi ánh mắt nhìn vào giường bệnh, Bùi Kì phát hiện Cố Ngôn Duy đã tỉnh, nhưng sao sắc mặt lại tái nhợt? “Anh tỉnh rồi à? Có phải khó chịu ở đâu không? Tôi đi gọi bác sĩ
Cổ Ngôn Duy cau mày, yếu ớt nói: "Thông báo cho trợ lý của tôi, rồi để anh ấy tới...!Hai người về trước di."
Bùi Kì cảm thấy khó hiểu.
Cố Ngôn Duy vừa mới tỉnh dậy, sao lại để cho cô và Hạ An Nhiên rời đi?
Bùi Kì trực tiếp từ chối, "Không, tôi lo lắng cho anh, tôi sẽ ở lại với anh."
Cố Ngôn Duy ánh mắt rơi vào Hạ An Nhiên, "Cô...!Cô về trước nghỉ ngơi đi."
Bản thân Hạ An Nhiên vừa nói những điều làm tổn thương, hắn, Cố Ngôn Duy, có lẽ cũng không muốn nhìn thấy cô, vì vậy cô gật đầu, "Vậy thì tôi về trước"
Bùi Kì thấy thấy có gì đó không thể giải thích được
Sau khi Hạ An Nhiên rời đi, cô trầm giọng hỏi: "Hai người bị sao vậy?".Cố Ngôn Duy sắc mặt cay đắng," Cô ấy từ chối tôi.
"
Từ phòng bệnh trên lầu đi xuống, khi Hạ An Nhiên đi ngang qua sảnh bệnh viện, một người đàn ông bị thương ở đùi và chảy nhiều máu đã đi qua cô.
Ngửi thấy mùi máu tanh, cảm giác khó chịu lại ùa về trong lòng, cô nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh và nôn ra.
Sau khi nên được một lúc, cô mới cảm thấy ổn hơn.
Một người phụ nữ trong phòng tắm nhìn Hạ An Nhiên thương cảm, "Cô đang mang thai phải không? Chao Ôi, ba tháng đầu rất dễ buồn nôn, sau này cô phải chịu như vậy."
Hạ An Nhiên nghe người phụ nữ nói, cảm thấy bối rôi.
Thời đại nào rồi, mới thấy phụ nữ nôn ói liền nghĩ là mang thai?
Cô làm sao có thể mang thai được.
Hạ An Nhiên lẩm bẩm, đi ra khỏi toilet.
Còn chưa đi được vài bước, cô đã nhìn thấy cách đó không xa, Bùi Kì đang nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
Hạ An Nhiên bước đến gần Bùi Kì, "Anh ấy đã nói với cổ rồi sao?"
Nếu không, Bùi Kì sẽ không bỏ mặc Cố Ngôn Duy mà vội vàng chạy theo chặn đường, nhất định là muốn làm rõ rằng mọi chuyện.
Bùi Kì không thể hiểu nổi, "Ngôn Duy có chỗ nào không tốt? Anh ấy rất yêu cô và có thể cho cô bất cứ thứ gì.
Tại sao cổ có thể từ chối anh ấy?!"
Hạ An Nhiên chua xót và bất lực, "Anh ấy cái gì cũng tốt, nhưng chỉ có điều không phải là người tôi thích."
Bùi Kì thực sự rất tức giận, hỏi lại: "Vậy thì cô thích ai? Loại đàn ông gian ác đó sao?"
Hạ An Nhiên sững sờ, cô thích tên gian ác đó? Trong tiềm thức chột dạ phản bác, "Làm sao tôi có thể thích anh ấy!".