Chương : Điều gì có thể khiến anh mất kiểm soát?
Hạ An Nhiên sửng sốt một chút, lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, "Có bằng chứng sao?"
Lăng Mặc liếc nhìn con mèo hoang nhỏ, "Cô cho rằng tôi là cô sao?"
Hạ An Nhiên bị Lăng Mặc chán ghét, vừa ý nhưng có chút không vui, "Miễu Kha không phải ra nước ngoài sao? Sao lại có chứng cứ? Chẳng lẽ lại bắt được?"
Lăng Mặc trả lời: "Người bỏ trốn thì không thể có chứng cứ sao?"
Hạ An Nhiên bối rối, "Không có lời khai của Miêu Kha, bằng chứng đâu?"
Lăng Mặc: "Nếu Miêu Kha giúp người khác làm, nhất định sẽ để lại dấu vết, cô ta chạy rất vội, tất nhiên không có thời gian để thu dọn một số thứ."
Hạ An Nhiên ngay lập tức thấy rằng cô thật ngốc.
Miêu Kha chạy nhanh như vậy, cô ta có thể xử lý cái gì?
Chỉ cần đã làm điều gì đó, chắc chắn sẽ để lại dấu vết Đại phu nhân nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ổn nếu Miêu Kha rời đi, nhưng bà ta lại bỏ qua những chuyện khác.
Hạ An Nhiên nhìn Lăng Mặc, "Vậy có bằng chứng nào chứng minh Đại phu nhân xúi giục Miêu Kha không?"
Lăng Mặc: "Miêu Kha có thói quen ghi nhật ký công việc, cái chết của Hạ Đức Hải, đã đầu độc tôi, rồi tính kế với cô...!Những bằng chứng này đều được tìm thấy trong nhà riêng của cô ta."
Hạ An Nhiên: “…”
Người xấu còn muốn viết nhật ký nữa, như vậy những chuyện xấu mới được phơi bày ra ánh sáng!
Tuy nhiên...!cảm giác về một ngôi làng mới dưới bóng cây liễu khiến Hạ An Nhiên lập tức phần khích, không còn cảm giác ảm đạm và buồn bã nữa.
Kích động nhảy lên trên người Lăng Mặc, ôm chặt lấy anh như bạch tuộc, không chút lưu tình khen ngợi: "Sao anh thông minh như vậy!"
Lăng Mặc kéo con mèo hoang nhỏ vào mình, ghét bỏ nói: "Cô cho rằng tất cả mọi người đều ngốc như cô sao? Không chứng cứ mà chạy đi tìm bà ta thì có ích lợi gì?"
Hạ An Nhiên ngượng ngùng đỏ mặt, "Tôi chỉ muốn lợi dụng, lương tâm cắn rút và hoảng sợ khi sự việc vừa xảy ra, để xem có thể lừa được bà ta không.....!Làm sao biết được, miệng bà ta chặt đến như vậy”
Khi Hạ An Nhiên oán giận, Lí Nhân đúng lúc bị cảnh sát đưa ra khỏi biệt thự.
Lí Nhân vừa rồi còn đắc ý, lần này mọi chuyện suôn sẻ, không nghĩ rằng cảnh sát sẽ tới.
Và nghe lời cảnh sát nói, thì họ có rất nhiều bằng chứng trong tay.
Sau khi Lí Nhân bị bắt, bà ta không còn che giấu sự tức giận của mình, kiên quyết nhìn chằm chằm vào Lăng Mặc, "Lăng Mặc, cậu là con ma chết sớm, cậu sắp chết rồi, còn kéo tôi đi theo làm đệm lưng làm gì!"
Sau đó, lại giận dữ nhìn chằm chằm Hạ An Nhiên rồi gầm lên, "Đỗ khốn kiếp, số phận của cô cũng sẽ không tốt hơn tôi bao nhiêu! Hahaha, chờ hai tháng sau Lăng Mặc chết đi, tôi xem cô thể thảm như thế nào Hạ An Nhiên ban đầu còn vui vẻ, người đứng sau mọi chuyện cuối cùng cũng bị bắt, trong lòng đột nhiên không vui.
Vì số mệnh của Lăng Mặc đang đếm ngược.
Ngay khi tâm trạng đang rất tồi tệ, Lăng Mặc đã chán ghét nói: "Người cô bao nhiêu kí, cô không nhìn mình sao? Có thể xuống khỏi người tôi được không?"
Cảm xúc mất mát của Hạ An Nhiên trong nháy mắt biến mát.
Hơn nữa, cô nhận ra rằng vừa rồi mình đang bị kích thích và nhảy thẳng vào vòng tay của Lăng Mặc, lại còn ôm anh trong một tư thế bạch tuộc vô cùng kỳ lạ.
Hơn nữa, cô ấy rõ ràng có thể cảm nhận được sức nóng cơ thể người đàn ông.
Khuôn mặt của Hạ An Nhiên lập tức đỏ bừng, cô thoát khỏi người Lăng Mặc, ngượng ngùng xấu hổ nói: "Tôi chỉ vui vẻ một chút thôi, trong chốc lát không thể kiểm soát được hành động của bản thân."
Lăng Mặc chỉnh sửa quần áo nhăn nhúm, "Loại hành vi làm tăng gánh nặng của tôi, về sau nên khống chế."
Hạ An Nhiên: "...!Biết rồi."
Lăng Mặc lại liếc nhìn con mèo hoang nhỏ, "Hơn nữa, bây giờ cô giữ trách nhiệm rất quan trọng.
Đừng vui đùa nữa và hãy làm tốt việc của mình."
Bỏ lại những lời nói lạnh lùng này, anh bước vài bước, cách đó không xa có một chiếc xe đang đến.
Hạ An Nhiên nhìn Lăng Mặc bóng dáng đã đi xa, giống như một tên tra nam, bỏ đi mà không quay lại.
Chỉ là nhìn Lăng Mặc như vậy cô có cảm giác an toàn không thể giải thích được.
Một nụ cười nhàn nhạt nở trên mặt Hạ An Nhiên.
"Chẳng trách từ tối hôm qua anh ấy vẫn bình tĩnh như vậy...!Hóa ra mọi thứ đều nằm trong tầm tay của anh ấy, thực sự là rất ổn
Như thể nếu có thứ gì đó rơi xuống người Lăng Mặc, thì nó cũng không là gì cả.
Hạ An Nhiên tự lẩm bẩm một mình, "Cũng không biết có chuyện gì có thể khiến một người đàn ông bình tĩnh như vậy mất kiểm soát "
Hẳn là, không có?.