Chương : Người phụ nữ có dã tâm
Người phụ nữ ngã vào lòng Thu Tử Châu, sau đó trong lỏng cô ta cảm thấy ngạc nhiên.
Nhưng mà, cô ta lập tức bình tĩnh lại cảm xúc, nhanh chóng đứng lên, hai mắt đẫm lệ, tỏ vẻ đáng thương xin lỗi, "Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý!"
Đôi mi đen rũ xuống, Thu Tử Châu uể oải nói: "Cô không cố ý đụng vào tôi, mà cố ý đụng vào ông chủ tôi."
Thủ đoạn của những phụ nữ này không thể phát triển một chút sao?
Không thể nghĩ ra một số thủ thuật khác ngoại trừ “nhảy vào ốm lấy ngục” sao?
Hơn nữa, những người phụ nữ không có đầu óc lại rất tham vọng này, ngay khi nghe thấy tên của ông chủ, họ chỉ lao đầu vào, và không tìm hiểu gì cả, rốt cuộc những người phụ nữ có ý đồ dây dưa với ông chủ kết cục sẽ thế thảm như thế nào.
Người phụ nữ trước mặt hắn là một người đang tìm kiếm cái chết.
Chỉ là khi Thu Tử Châu ngẩng lên, liền thấy ông chủ của mình không hề tức giận, khóe miệng nhếch khi nhìn vào điện thoại.
Sau đó, với tâm trạng tốt, đi về phía phòng họp.
Thu Tử Châu thực sự sửng sốt trước nụ cười của ông chủ.
Anh ấy hoàn toàn quên mất việc bị một người phụ nữ ngu ngốc về tới, sau đó nhanh chóng chạy theo sau, đặc biệt cảm thấy tò mò, có phải chị dâu lại gửi một tấm ảnh đặc biệt” nào không?
Người phụ nữ đứng ở một bên nhìn Lăng thiếu gia rời đi, trong lòng không khỏi vui mừng.
Thiếu gia Lăng Mặc vừa rồi còn cười với cô ta
Có nghĩa là Thiếu gia Lăng Mặc có hứng thú với cô!
Chỉ là giây tiếp theo liền cảm thấy hậm hực, " Như thế nào mà mình lại đụng nhầm người chứ?"
Chỉ vì đụng sai người, mà cô quên giới thiệu bản thân.
Như vậy, Thiếu gia Lăng Mặc làm sao có thể nhớ cô.
Ngay khi người phụ nữ cảm thấy buồn bã, cánh cửa của một phòng họp nhỏ bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên bước ra gọi cô: "Hạ Văn Huyên, sao cô còn ở bên ngoài, mau vào đi!"
Hạ Văn Huyên chỉ có thể bất đắc dĩ bước vào phòng họp nhỏ.
Khi vào đến phòng họp nhỏ, người đàn ông trung niên có chút không vui, "Tầng này là tòa nhà hội nghị của tập đoàn, không hề ít các ông chủ lớn ở đây, thậm chí sẽ xuất hiện các sếp lớn...!Cỗ cầu xin tôi cho cô đến đây để học hỏi thêm kiến thức, tại sao lại còn chạy lung tung?”
Hạ Văn Huyên lộ ra vẻ mặt tủi thân, "Em chỉ muốn đi vệ sinh, anh họ, em sai rồi!"
Khi người đàn ông nhìn thấy em họ của mình xin lỗi, cũng không truy cứu thêm nữa, "Được rồi, chúng ta đi xuống đi! Sau khi đến viện nghiên cứu làm việc cô có thể làm những việc nhẹ nhàng, tôi đã tổn không ít tâm tư, mới dùng quan hệ để đưa cô vào
Hạ Văn Huyền ngoan ngoãn cam đoan, "Em sẽ làm tốt."
Nhưng trong thâm tâm cô ta thực sự khinh bỉ người anh họ trước mặt này.
Làm tốt mọi việc trong viện nghiên cứu, đần độn đến chết, cùng lắm là hắn, chỉ là một thành viên nhỏ của Tập đoàn Lăng Thị
Cô ta không muốn cũng chỉ giống như anh họ mình.
Vì vậy, cô ta bước vào Tập đoàn Lăng Thị với những tham vọng của riêng mình.
Chỉ là vừa rồi cô đã bỏ lỡ một cơ hội vô cùng tốt.
Nhưng cũng không quan trọng, thiếu gia Lăng Mặc rõ ràng là quan tâm đến cô ta.
Nghĩ đến đây tâm trạng của Hạ Văn Huyên đặc biệt tốt, hôm nay thu hoạch không nhỏ.
Trưởng nhóm Giang đã xem dự án trên máy tính.
Cô ấy nghĩ rằng cô ấy rất có năng lực, nhưng cô ấy không bao giờ tưởng tượng rằng cô ấy gặp phải chuyện tồi tệ như hôm nay.
Chu Nham cũng nhận thấy tâm trạng của Tổ trưởng
Giang không ổn.
Hắn lại nhìn lướt qua nội dung trong máy tính, hỏi một cách vướng víu: "Cô có chắc chắn sử dụng dự án này để tham gia không?" Hạng mục của Cổ Kì có thể bị xem là có vấn đề và không phù hợp để cạnh tranh.
Nhưng đứng trước dự án này, làm sao có thể nói người ta có vấn đề?
Chu Nham hoàn toàn có thể đoán trước được dự án này sẽ gây sốt như thế nào một khi nó xuất hiện trong "Cuộc thi Kỹ thuật Dược phẩm Quốc tế".
Tổ trưởng Giang nheo mắt đột nhiên nói: "Tôi nhớ, trước đây chúng ta cũng từng làm một dự án tương tự...".