Một buổi tối, sau khi tăng ca, Tuyết Vũ cầm túi xách định đi về nhà thì bỗng có một cuộc điện thoại gọi đến, là Bạch Băng. Chần chừ một lát, cô quyết định nghe máy.
- Tôi đang ở quán cà phê bên cạnh công ty cô, có thể nói chuyện một chút được không?
Tuyết Vũ quyết định đến gặp Bạch Băng, không biết cô ta sẽ nói gì nhưng cô vẫn đi đến. Có lẽ đây là cuộc nói chuyện cuối cùng trước khi cô rời đi. Tuyết Vũ không giấu nổi tiếng thở dài. Rốt cuộc cô chính là vì muốn biết tin tức của Thiên Đức. Cô muốn biết bây giờ anh thế nào, một lần cuối thôi rồi cô sẽ không quan tâm đến nữa, an lòng mà bước ra khỏi cuộc đời anh.
Tuyết Vũ lặng nhìn ly sữa nóng trước mặt. Từ lâu cô đã bỏ thói quen uống cà phê, bây giờ cô chỉ muốn là những điều tốt nhất cho con mình. Bạch Băng ngồi đối diện, cô ta uống một ngụm cà phê, ánh mắt dừng lại trên bụng Tuyết Vũ có chút lạnh lẽo hiện lên:
- Cô sống tốt chứ?
Tuyết Vũ không nói chỉ gật đầu. Bạch Băng nói tiếp:
- Chúng tôi sắp kết hôn rồi!
Tuyết Vũ kinh ngạc, sao có thể nhanh như vậy? Ngực cô bỗng nhiên đau thắt, trái tim như bị ai bóp nghẹn. Cô không tin nỗi vào tai mình. Thiên Đức – anh sắp kết hôn với người trước mặt cô sao? Thì ra anh là người như thế, vừa mới chia tay cô hôm trước thì hôm nay đã có thể vui vẻ bên người mới rồi. Cô đúng là quá ngu ngốc mới âm thầm chịu đựng nỗi đau này, hằng đêm luôn nhớ anh, luôn hy vọng có ngày hai người cùng nhau tái hợp, luôn tưởng tượng một ngày anh đến tìm cô xin tha thứ.
Nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt Tuyết Vũ, Bạch Băng cảm thấy vô cùng hả hê. Khiến người khác đau lòng hóa ra dễ đến vậy.
- Có phải quá nhanh không? - Bạch Băng nói tiếp - chúng tôi có con rồi! Anh ấy nói không muốn con chúng tôi sinh ra trong một gia đình không đầy đủ. Mẹ anh ấy cũng rất vui, nói là sẽ ở lại chăm sóc cháu luôn.
Giọng Bạch Băng tràn ngập hạnh phúc trong khi Tuyết Vũ gần như đờ đẫn. Bạch Băng cười lạnh. Cô ta ra đòn cuối cùng:
- Vậy nên cô đừng làm phiền anh ấy nữa, đừng khiến anh ấy cảm thấy có lỗi nữa, cô cũng muốn anh ấy hạnh phúc phải không? Tôi chính là hạnh phúc của anh ấy? Xin hãy để chúng tôi yên, con tôi nó thực sự cần có bố!
Đến lúc này Tuyết Vũ không thể chịu đựng nổi nữa. Trong người cô cảm thấy rất khó chịu, trái tim lúc này dường như đang ngừng đập, cổ họng cô khô khốc như bị ai bóp nghẹn. Cô đứng dậy quay mặt bước đi.
Tuyết Vũ vô thức lao ra đường, khuôn mặt đã thấm đẫm lệ. Anh không cần cô nữa rồi, anh đã có một cuộc sống mới tốt đẹp hơn. Anh cũng chẳng còn yêu cô nữa, muốn cô đừng làm phiền anh. Bọn họ mới là một gia đình, “gia đình” - đã bao lâu cô còn vọng tưởng có thể cùng anh xây dựng nên một gia đình hoàn chỉnh nữa kia chứ? Bây giờ cô có tư cách gì để chen vào giữa bọn họ. Anh có con rồi, vậy Bảo Bối của cô thì sao đây, nó cũng cần một gia đình hoàn chỉnh. Cô khóc trong vô vọng, tiếng cô vang lên nghe thật bi thảm. Tuyết Vũ không kịp thấy ánh đèn ô tô đang ánh lên màu sắc đáng sợ. Tiếng còi xe inh ỏi. Một tiếng va chạm mạnh vang lên kinh hãi.
…
Tuyết Vũ tỉnh dậy trong bệnh viện. Cô nhìn thấy Hiểu Khiết đang đứng bên cạnh, vẻ mặt rất lo lắng. Hơi choáng váng, cô vô thức đưa tay sờ lên bụng. Đột nhiên cảm thấy có gì đó mất mát, Tuyết Vũ hét lên kinh hoàng: “Con của mình, Hiểu Khiết con của mình đâu rồi!”
Hiểu Khiết cố ghìm nước mắt. Cô ôm chặt Tuyết Vũ:
- Bảo Bối đã lên thiên đường rồi!
Tuyết Vũ gào lên trong vô vọng. Đáy mắt hiện lên nỗi đau không ai chịu nỗi. Con cô đi rồi, Bảo Bối của cô đi rồi. Cô đúng là một người mẹ đáng nguyền rủa nhất thế gian, ngay cả con mình cũng không thể nào bảo vệ được. Tuyết Vũ không ngừng đánh vào ngực mình. Cô tự dằn vặt chính bản thân, đều tại cô không tốt, đều tại cô bất cẩn, tất cả đều tại cô. Con cô còn chưa thành hình nữa, chắc nó phải đau lắm. Tuyết Vũ khóc nấc lên. Hiểu Khiết bên cạnh cũng không thể nén được nước mắt. Bác sĩ đành phải chích một mũi thuốc an thần cho Tuyết Vũ, cô mới có thể thiếp đi.