Mấy hôm sau, Tuyết Vũ vẫn bần thần như vậy. Cô ôm chặt cuộn len đan áo cho con. Lúc cô sinh con chắc đã là mùa đông rồi. Mùa đông rất lạnh, cô phải tự tay đan những chiếc áo ấm áp cho con mình. Nước mắt cô chảy dài, Tuyết Vũ nhìn ra khung cửa sổ lạnh lẽo. Cô lê đôi chân bị thương đến gần đó. Cô nhìn ra ngoài trời, ngỡ là con mình đang ở trên một đám mây nào đó. Bảo Bối mỉm cười vẫy tay chào cô. Tuyết Vũ đưa tay lên mỉm cười, khóe miệng cô mấp máy: “tạm biệt con”.
…
Tiếng chuông điện thoại bên bàn vang lên. Là điện thoại của Hiểu Khiết, nhưng cô ấy đã đi ra ngoài mua đồ ăn rồi. Tuyết Vũ cầm điện thoại lên. Cô nhìn dãy số, là Thiên Đức gọi đến. Tay Tuyết Vũ buông thõng xuống, sao anh vẫn gọi cho Hiểu Khiết, không phải cô ấy đã nói gì với anh rồi chứ? Suy nghĩ một lúc, Tuyết Vũ đưa máy cho người y tá đang chỉnh bình nước biển bên cạnh:
- Xin lỗi. Tôi nhờ chị một chút!
...
Một lát sau, Thiên Đức gọi lại. Người y tá bắt máy:
- Xin lỗi nhưng cô Giang đã đi ra ngoài rồi ạ! Ở đây là bệnh viện!
Thiên Đức chợt cảm thấy lạ, anh vội hỏi lại:
- Bệnh viện? Sao cô ấy lại đến đó?
- Bạn cô ấy vừa phá thai!
Thiên Đức không tin nỗi vào tai mình, giọng anh run run:
- Bạn cô ấy? Là ai vậy?
- Bệnh nhân tên là Dương Tuyết Vũ!
Thiên Đức bàng hoàng. Anh lảo đảo tựa người vào tường. Tuyết Vũ cô ấy phá thai sao? Là con của anh. Anh ném chiếc điện thoại. Không thể như vậy được. Cô soa có thể tàn nhẫn như vậy? Anh phải hỏi thẳng cô, không phải, đây không phải là sự thật.
…
Thiên Đức đi đến bên giường bệnh của cô. Tuyết Vũ đang chờ anh tới. Gương mặt cô tái nhợt nhưng thấy anh liền gắng gượng ngồi dậy. Thiên Đức giận dữ, giọng anh vang lên bất lực:
- Tại sao? Tại sao em lại làm vậy?
Tuyết Vũ hơi nhếch môi. Cô cười không nổi. Sao anh lại hỏi cô lý do, anh phải hiểu tất cả mới đúng chứ. Rất muốn nói là vì anh không cần cô nữa, là vì anh có một gia đình khác ở bên rồi, là anh cũng đã có con không cần đến Bảo Bối của cô. Là cô bất cẩn chứ cô không hề cố ý. Nhưng cuối cùng những câu nói đó lại bị bóp nghẹn trong lòng không thể nào nói ra thành tiếng được.
Cô gượng cười:
- Là tôi muốn trả thù anh!
Tay Thiên Đức nắm chặt, anh không nhịn được đưa tay lên bóp chặt vai cô;
- Em hận tôi? Hận tôi vậy sao phải từ bỏ một đứa trẻ vô tội? Sao không tìm tôi mà lại hành động như kẻ sát nhân như thế? Em biết em đã làm gì không?
Tuyết Vũ cười lớn như một kẻ điên:
- Là tôi muốn anh biết tôi còn nhẫn tâm hơn anh. Anh hành hạ tôi suốt thời gian qua, tôi cũng nên cho anh thử nếm trải cảm giác đó nhỉ? Bị người khác giở trò sau lưng cảm thấy thế nào?
“Bốp.” Tay Thiên Đức giáng xuống gương mặt nhỏ nhắn của Tuyết Vũ. Thấy dấu tay đỏ trên gương mặt trắng bệch của cô, Thiên Đức chợt thấy hối hận. Tay anh run run, tia máu hằn lên trong đôi mắt Thiên Đức, anh tuyệt vọng đến tận cùng.
- Tôi đã nhìn nhầm em rồi, thì ra em độc ác đến vậy. Suốt cuộc đời này tôi nhất định không tha thứ cho em!
Thiên Đức rời khỏi đó, đôi vai anh hơi thấp xuống tựa không thể đứng vững được. Ở trong phòng, Tuyết Vũ cũng đang chết dần đi. Lần cuối hai người gặp nhau lại thành ra như thế. Hiểu Khiết ở bên ngoài đã chứng kiến hết mọi chuyện, cô nắm chặt tay Tuyết Vũ:
- Sao cậu không nói cho anh ấy biết? Sao không nói sự thật?
Tuyết Vũ cười cay đắng:
- Nói làm gì chứ? Anh ấy đã có một cuộc sống mới rồi. Bạch Băng và anh ấy cũng đã có con rồi. Mình nói ra chỉ thêm đau lòng cho cả hai mà thôi. Tàn nhẫn một chút có lẽ anh ấy sẽ dễ sống hơn, không còn vướng bận với mình nữa, an tâm sống thật hạnh phúc.
Hiểu Khiết ôm Tuyết Vũ vào lòng, nước mắt cứ tự nhiên rơi xuống. Hiểu Khiết khẽ than:
- Cậu thật ngốc! Thật quá ngốc!