Sau một đêm trực mệt mỏi, cuối cùng Bạch Lăng Diệp cũng có thể rời khỏi bệnh viện, từ sớm Hàn Trạch Dương đã tới đưa đồ ăn sáng cho cô sau đó đưa cô về nhà.
Để cho cô nghỉ ngơi một buổi sáng, đến buổi chiều Hàn Trạch Dương giữ đúng lời hứa, đưa cô ra ngoài chơi.
Anh dẫn cô đến khu công viên ở trung tâm thành phố, vì ngoài trời tuyết rơi trắng xóa nên nơi đây đã trở thành địa điểm vui chơi của lũ trẻ và những cặp đôi.
Bạch Lăng Diệp thích thú đi tới bắt đầu nặn người tuyết, rồi cùng chụp ảnh. Sau khi nhìn thấy những tấm ảnh trên màn hình điện thoại, Bạch Lăng Diệp không khỏi hài lòng.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy vui vẻ như vậy từ sau khi ba mất.
Sau khi chơi, cả hai người cùng đi siêu thị chuẩn bị đồ cho bữa tối rồi sẵn tiện ghé qua cửa hàng hoa đón mẹ cô.
Bạch Lăng Diệp vui vẻ đi vào, giúp mẹ cô thu dọn lại đồ đạc trong cửa hàng, Hàn Trạch Dương cũng tới phụ giúp một tay.
Lúc này có hai vị khách bước vào cửa hàng, Hạ Mộng Di thấy vậy liền đi tới nhưng vừa nhìn thấy người tới là ai thì nụ cười trên mặt bà vụt tắt, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng.
Hai vị khách bước vào kia cũng vậy, vừa thấy Hạ Mộng Di thì sắc mặt của họ liền trở nên khó coi.
Bạch Lăng Diệp ngẩng đầu lên nhìn, là Từ Minh Diễm và con gái bà ta, Hạ An An.
Từ Minh Diễm nhìn một vòng cửa hàng hoa sau đó quay sang nhìn Hạ Mộng Di: "Ai dô, Chị hai, chị làm việc ở đây sao? Vừa mới rời khỏi nhà có mấy ngày mà chị đã đến mức độ phải đi làm thuê để kiếm sống rồi ư?" bà ta vừa nói vừa tỏ ra ngạc nhiên nhưng trong giọng nói của bà ta lại chứa đựng đầy sự châm chọc.
Bạch Lăng Diệp đứng dậy đi tới phía bà ta lạnh giọng hỏi: "Thím tới đây làm gì?"
"Lăng Diệp, thì ra con cũng ở đây à?" Nói rồi bà liếc nhìn Bạch Lăng Diệp sau đó liếc nhìn về phía Hàn Trạch Dương: "Vị này chắc là chủ cửa hàng hoa đi? Cậu trai trẻ, cậu có thuê người thì cũng nên tìm người phù hợp chứ? Tôi thấy bà ấy không hề thích hợp với công việc này đâu!"
Hàn Trạch Dương lạnh lùng liếc nhìn bà ta, rồi nhìn về phía Bạch Lăng Diệp thấy sắc mặt cô có chút âm trầm, anh liền nói một câu: "Xin lỗi, hình như bà nhầm rồi, tôi không phải chủ cửa hàng, chủ cửa hàng....." Vừa nói anh vừa đưa tay chỉ về phía Hạ Mộng Di, "...Là bác ấy!"
Từ Minh Diễm nhìn theo hướng tay của anh, thấy anh chỉ về phía Hạ Mộng Di thì kinh ngạc thốt lên: "Không thể nào!"
"Sao vậy? Thím Hai, ý thím là mẹ tôi không thể là chủ của cửa hàng hoa này sao?"
"Tất nhiên là thế rồi, tôi còn không biết sao? Một nhà các người thì lấy tiền đâu để mở cửa hàng này chứ?" lúc nãy bà ta tính sơ qua, cửa hàng hoa này có giá ít nhất phải nghìn nhân dân tệ, chưa kể tới địa điểm ở đây lại nằm ở trong khu đất thuộc trung tâm thành phố, với hoàn cảnh của ba người bọn họ làm sao có thể mua được chỗ này, kể cả Bạch Lăng Diệp có trở về từ nước ngoài đi nữa thì cũng k không thể nào đủ được.
Bà ta suy nghĩ một hồi rồi chợt đưa mắt nhìn Hạ Mộng Di: "Hạ Mộng Di, có phải chị lấy cắp tiền nhà chúng tôi để mở cửa hàng này đúng không?"
"Thím Hai, thím ăn nói cho cẩn thận vào, mắt nào của thím thấy là mẹ tôi ăn cắp tiền nhà các người? Ha!" Bạch Lăng Diệp cười lạnh một tiếng: "Số tiền rách đó của các người, có cho chúng tôi cũng không thèm lấy!"
"Bạch Lăng Diệp! Mày được lắm, mày dám ăn nói với trưởng bối như vậy hả? Đúng là cái đồ không có giáo dưỡng!"
"Trưởng bối? Cô bảo con tôi không coi trọng trưởng bối?" Hạ Mộng Di không còn vẻ mặt bình tĩnh nữa mà thay vào đó là nét mặt sắc lạnh, "Vậy còn cô thì sao? Cô có coi tôi là trưởng bối không? Tôi nói cho cô biết, cô mắng tôi thì không sao! Nhưng cô mắng con tôi thì không xong đâu! Còn nữa, tôi không lấy trộm tiền của nhà các người!"
"Mẹ, mẹ nhiều lời với chó mèo làm gì? Nói không chừng là người ta vừa ăn cắp, vừa la làng nhằm đổ tội cho chúng ta thôi!" Bạch Lăng Diệp châm chọc nói.
Từ Minh Diễm tức đến nổ phổi, "Các người, các người cứ chờ đấy, tôi nhất định sẽ tố cáo các người?"
"Ồ, vậy làm phiền bà, ra ngoài cửa, rẽ tay trái chính là đồn cảnh sát, bà cứ tố cáo thoải mái, chúng tôi sẽ ở đây chờ!" Bạch Lăng Diệp vừa khoanh tay vừa nói.
Từ Minh Diễm tức giận lôi kéo Hạ An An từ lúc vào đến giờ vẫn đang mải mê ngắm nhìn Hàn Trạch Dương ra khỏi cửa hàng. Trước khi đi bà ta còn bỏ lại một câu: "Các người cứ chờ đó!"