Sau khi hai mẹ con Từ Minh Diễm rời khỏi, Bạch Lăng Diệp đến bên cạnh nắm lấy tay Hạ Mộng Di: "Mẹ, chúng ta về thôi!"
Hạ Mộng Di gật đầu theo hai người ra xe trở về nhà.
Vốn dĩ tâm trạng tốt của Bạch Lăng Diệp bây giờ lại bị hai mẹ con nhà kia phá hỏng.
"Bác gái, chút nữa mọi người sang nhà con ăn lẩu được không? Chúng con đã mua đồ rồi!" Hàn Trạch Dương lên tiếng làm dịu bầu không khí.
"Đúng vậy mẹ, chúng con vừa đi siêu thị mua được rất nhiều đồ tươi ngon, lát nữa chúng ta cùng ăn tối được chứ!" Bạch Lăng Diệp liền tiếp lời anh.
Hạ Mộng Di đương nhiên hiểu ý của hai người mỉm cười nói: "Được, vậy lát nữa chúng ta cùng ăn tối! Hai đứa yên tâm đi, mẹ không sao!"
"Thật chứ?" Bạch Lăng Diệp nghi ngờ hỏi.
"Đương nhiên rồi! Hơn nữa mẹ cảm thấy hôm nay mắng người thật là sảng khoái! Sống ở đó bao nhiêu năm, mẹ đã luôn muốn mắng bà ta một trận, đến hôm nay mới có cơ hội!"
Bạch Lăng Diệp trong lòng thở phào nhẹ nhõm, mẹ cô không sao thì tốt rồi.
Ba người cùng vui vẻ trở về nhà Hàn Trạch Dương ăn tối.
......
Nhà cũ Hạ Gia.
Từ Minh Diễm bực mình ném túi xách lên ghế sô pha sau đó ngồi phịch xuống, vừa rồi đúng là tức chết bà ta mà.
Hạ Cao Lãng buông quyển sách trên tay ra cau mày nhìn bà ta hỏi: "Sao vậy? Lại có ai chọc giận đến bà sao?"
"Còn ai nữa chứ, chính là người chị gái tốt của ông chứ còn ai vào đây!"
"Chị Hai?" Hạ Cao Lãng không vui nhíu mày, "Có phải bà lại tới tìm chị ấy gây chuyện rồi không?" Chuyện lần trước chị hai bị đuổi khỏi nhà ông đã không tính toán với bà, giờ lại là chuyện gì nữa.
Nghĩ đến chuyện đó, Hạ Cao Lãng lại cảm thấy áy náy, hôm đó ông đang đi công tác ở nước ngoài không ở nhà nếu không thì đã không để vợ mình đuổi mẹ con chị gái ông ra khỏi nhà rồi.
Từ Minh Diễm vốn đã không vui nay nghe đến câu nói của ông liền nổi giận, bà ta cao giọng: "Tôi tìm chị ta gây phiền phức? Sao ông không đi nhìn xem, bây giờ chị ta ra ngoài, có tiền rồi, lại còn mở một cửa hàng hoa, ông nói xem tôi gây chuyện chỗ nào chứ?"
"Mà không đúng, Chị ta thì lấy đâu ra tiền để mở cửa hàng hoa chứ?" Nói rồi bà ta liếc nhìn Hạ Cao Lãng, "Có phải ông đem tiền nhà chúng ta cho chị ta rồi không? Có phải không?"
"Bà ăn nói linh tinh cái gì vậy hả? Chị ấy là chị gái tôi đấy!"
"Chị gái? Hạ Cao Lãng ông chỉ quan tâm đến chị gái của ông, vậy còn tôi, tôi là vợ của ông đấy!"
"Ba, mẹ hai người đừng cãi nhau nữa!" Hạ An An từ ngoài cửa đi vào can ngăn hai người.
Từ Minh Diễm lập tức quay sang chửi luôn cả cô: "Còn cả mày nữa, cả buổi mày đứng nhìn mẹ mày bị sỉ nhục vậy mà lại không bênh lấy một câu, mày có còn là con gái tao không?"
"Mẹ, mẹ bình tĩnh lại chút đã!"
"Đủ rồi!" Hạ Cao Lãng quát lên một tiếng.
Từ Minh Diễm lập tức im lặng co rút người lại, người đàn ông này trước nay vẫn luôn nhẫn nhịn, không quát mắng bà, khiến bà quên mất rằng, ông từng là một người vô cùng tàn nhẫn.
Hạ Cao Lãng nhíu mày nhìn bà ta, "Bà náo đủ chưa? Náo đủ rồi thì yên lặng cho tôi!" Nói xong ông liền cầm quyển sách cùng với mắt kính đứng dậy trở về thư phòng.
Từ Minh Diễm lúc này mới hoàn hồn từ nỗi sợ hãi mà ngồi xuống ghế.
Hạ An An lập tức ngồi xuống cạnh bà ta, nắm lấy tay bà ta rồi nói: "Mẹ, không phải chiều nay con không muốn giúp mẹ, mà mẹ có thấy người đàn ông trong cửa hàng đó không?"
Từ Minh Diễm nghi ngờ nhìn cô ta.
Hạ An An liền mỉm cười nói tiếp: "Mẹ, chắc mẹ không biết, anh ta chính là Hàn Trạch Dương, tổng giám đốc tập đoàn Hàn thị!"
"Ý con là, Cậu ta chính là Hàn Trạch Dương?"
"Đúng vậy, anh ta chính là Hàn Trạch Dương, nếu như con có thể gả cho anh ta...." Hạ An An cố ý kéo dài câu cuối mà không nói hết.
Từ Minh Diễm hiểu ý con gái mỉm cười: "Đúng, nếu con có thể gả cho cậu ta, như vậy thì gia đình ta cũng sẽ có chỗ đứng trong cái giới này rồi!" Ngừng một chút, bà ta chợt nghĩ đến điều gì, "Nhưng sao cậu ta lại xuất hiện ở một cửa hàng hoa nhỏ bé như vậy? Liệu có phải cậu ta có quan hệ gì đó với con nhỏ Bạch Lăng Diệp kia không?"
"Sao có thể chứ? Chắc là anh ta cũng là tới mua hoa như chúng ta thôi! Loại người như Bạch Lăng Diệp đó làm sao có thể quen biết được với Hàn Trạch Dương cơ chứ!" Hạ An An cũng đã nghĩ đến chuyện này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có lý do này là hợp lý mà thôi.
Từ Minh Diễm cũng gật đầu cho là như vậy, "Nhưng người đàn ông hoàng kim như vậy, con chắc có thể gả cho anh ta chứ?"
"Mẹ yên tâm đi, con vừa nghe ngóng được, anh ta đã công khai tuyên bố rằng không có hôn ước, hơn nữa con vừa trúng tuyển vào tập đoàn Hàn thị rồi, với sắc đẹp của con gái mẹ, còn không quyến rũ nổi anh ta sao?" Hạ An An tự tin nói.