Vương Giai Kỳ vừa quay lại khi nhìn thấy người đứng ở cửa thì cô sửng sốt, hai mắt mở to đầy kinh ngạc.
Còn người đàn ông khi thấy cô xuất hiện ở đây cũng kinh ngạc không kém.
"Sao anh/em lại ở đây?" Cả hai cùng bật thốt lên một câu hỏi khiến người lớn hai bên đều ngạc nhiên mà nhìn bọn họ.
"Hai đứa...hai đứa biết nhau sao?" Lăng phu nhân là người đầu tiên tiến lên phía trước hỏi.
"Chuyện này..." Lăng Hạo Thiên gãi gãi đầu sau đó nhìn Vương Giai Kỳ.
Sau một hồi anh kể lại tất cả mọi chuyện cho mọi người nghe, tất nhiên là trừ việc bọn họ tự ý đi đăng ký kết hôn rồi.
"Chú Mạc, chú xem bọn nhỏ đúng thật là có duyên, không ngờ hai đứa nó lại quen nhau trước khi chúng ta giới thiệu!"
Vương Giai Kỳ lặng lẽ liếc Lăng Hạo Thiên đang ngồi bên cạnh mình, dưới gầm bàn, bàn tay anh lặng lẽ nắm chặt lấy tay của cô.
"Nếu như hai đứa cũng đã quen nhau rồi thì không bằng hai nhà chúng ta tổ chức lễ đính hôn cho hai đứa nó trước đi!" Mẹ Lăng đưa ra ý kiến.
"Đúng vậy, đúng vậy, không bằng ngày mai tôi với chị cùng đi xem ngày xem sao!" Mẹ Vương cũng đồng ý tiếp lời.
Vương Giai Kỳ nghe xong những lời này lập tức bị sặc mà ho khù khụ. Đính hôn? Bọn cô vừa mới đi lĩnh giấy kết hôn sáng nay, bây giờ bọn họ lại định tổ chức lễ đính hôn?
Lăng Hạo Thiên thấy Vương Giai Kỳ bị sặc lập tức cầm lấy hộp khăn giấy trên bàn rút ra một tờ đưa cho cô.
Vương Giai Kỳ vội vã cầm lấy mà lau miệng.
Người lớn hai bên thấy cảnh này thì lập tức cười lớn: "Mọi người xem tình cảm của hai đứa nó thật là tốt mà!"
Vương Giai Kỳ xấu hổ mà cúi gằm mặt, còn Lăng Hạo Thiên thì bàn tay dưới bàn nắm tay cô chặt hơn.
Bữa cơm kết thúc, vừa về đến nhà, Vương Giai Kỳ lập tức lấy điện thoại gọi cho Bạch Lăng Diệp kể về chuyện của cô.
"Cái gì? Kết hôn?" Bạch Lăng Diệp vừa nghe đã kinh ngạc đến mức bật thốt lên, "Giai Kỳ, lá gan của cậu cũng thật là lớn a, lại dám lén lút lấy trộm sổ hộ khẩu để đi lĩnh chứng?"
"Lăng Diệp, cậu bình tĩnh trước đã, đây vẫn chưa phải là bất ngờ lớn nhất đâu!"
"Chưa bất ngờ?" Bạch Lăng Diệp khó hiểu hỏi: "Vậy cậu nói xem chuyện gì mới là bất ngờ, chắc không phải sẽ là Lăng Hạo Thiên chính là vị hôn phu của cậu đấy chứ?" Đây chính là khả năng bất ngờ nhất mà cô có thể nghĩ ra.
"Bingo! Cậu thấy sao bất ngờ chứ?"
"Cái gì?" lần này Bạch Lăng Diệp còn kinh ngạc hơn cả lúc khi nghe nói Vương Giai Kỳ đã kết hôn, cô chỉ là đoán bừa một khả năng rất nhỏ có thể xảy ra vậy mà nó lại xảy ra thật, "Vậy, vậy không phải hai người gọi là cầm đèn chạy trước ô tô rồi hay sao?"
"Đúng vậy, thế nên bây giờ bọn mình không biết nên nói thế nào với người nhà hai bên đây!" Giọng Vương Giai Kỳ có chút ỉu xìu.
"Thôi, chuyện đã như vậy rồi, thì hai người cứ từ từ mà nghĩ cách, dù sao chuyện này vẫn may mắn hơn là những gì trước đó cậu đã tưởng tượng không phải sao?"
"Ừm, đúng là mình cũng cảm thấy thật may mắn!" Thật may, người đó là anh chứ không phải người khác, "Không nói chuyện này nữa, nói chuyện của cậu đi!"
"Chuyện của mình, mình thì làm gì có chuyện gì để nói chứ?" Bạch Lăng Diệp liếc nhìn đồng hồ, "Đã muộn vậy rồi sao? Mai mình có một cuộc phẫu thuật quan trọng, phải đi ngủ sớm! Không nói chuyện với cậu nữa, mình cúp máy đây! Bye bye!"
"Bye bye!"
Cúp máy xong, Vương Giai Kỳ không kìm được mà nằm xuống giường ôm lấy gối ôm cười thầm.
......
"Y tá Lương, đã chuẩn bị phòng phẫu thuật xong chưa?"
"Xong rồi, bác sĩ Bạch!"
"Được, bây giờ tôi đi gặp bệnh nhân, an ủi cậu bé một chút! Cô đi chuẩn bị một chút, chút nữa chuyên gia huyết học đến thì chúng ta sẽ vào phòng phẫu thuật!"
Bạch Lăng Diệp mỉm cười dặn dò sau đó đi về phía phòng bệnh của cậu bé Mộc Phong. Hôm nay chính là ngày cậu bé được làm phẫu thuật.
Bạch Lăng Diệp gõ gõ cửa phòng bệnh, mẹ cậu bé liền đi ra mở cửa.
Bạch Lăng Diệp mỉm cười đi tới nhìn cậu bé: "Sao rồi, em đã sẵn sàng để vào phòng phẫu thuật chưa?"
Cậu bé tự tin gật đầu: "Rồi ạ!"
Bạch Lăng Diệp đi tới xoa đầu cậu bé: "Không cần phải quá lo lắng đâu! Em phải tin mọi người nhất định sẽ chữa khỏi cho em!"
"Vâng!" Cậu bé mỉm cười gật đầu đáp, "Chị Lăng Diệp, em có thể nói chuyện với chị một chút được không?" Cậu bé níu lấy góc áo của Bạch Lăng Diệp.
"Được!"
"Vậy ba, mẹ, hai người ra ngoài trước được không?" Cậu bé nhìn ba mẹ mình hỏi.
"Cái thằng nhóc này còn có chuyện gì mà lại không muốn chúng ta nghe chứ?" Mẹ cậu bé cười hỏi nhưng vẫn cùng ba cậu bé đi ra ngoài.
Đợi hai người ra ngoài rồi, cậu bé mới nhìn Bạch Lăng Diệp nói: "Chị Lăng Diệp, em muốn nói với chị là, dù phẫu thuật hôm nay có thành công hay không thì chị cũng không cần phải áy náy, em chỉ xin chị, nếu như phẫu thuật thất bại vậy thì xin chị hãy đưa cái này lại cho ba mẹ của em!" Nói rồi cậu bé đưa cho cô một tờ giấy.