Bạch Lăng Diệp liếc nhìn tờ giấy rồi nói: "Đừng có nói những điều xui xẻo như vậy, cuộc phẫu thuật của em hôm nay nhất định sẽ thành công!" Rồi cô đưa tay nhận lấy tờ giấy, "Còn tờ giấy này chị sẽ giữ giúp em nhưng mà, chắc là chị không có cơ hội đưa nó cho ba mẹ em đâu!"
"Cảm ơn chị!" Cậu bé thấy cô đã nhận lấy tờ giấy thì mỉm cười nói.
Bạch Lăng Diệp nhìn đồng hồ trên tay, "Cũng sắp đến giờ làm phẫu thuật rồi, em mau chuẩn bị tốt, chị đi trước đây!"
Bạch Lăng Diệp vừa đi vừa liếc nhìn tờ giấy trên tay, cậu bé này tuy mới bảy tuổi nhưng lại có những suy nghĩ chững chạc trưởng thành như vậy, thật không may khi cậu bé lại mắc phải căn bệnh này.
Bạch Lăng Diệp vừa đi vừa suy nghĩ đã đến trước cửa phòng thay đồ, cô vội vã nhét tờ giấy vừa rồi vào túi áo blouse, sau đó vào thay đồ chuẩn bị bước vào phòng phẫu thuật.
Sau cuộc phẫu thuật kết thúc, Bạch Lăng Diệp trở lại phòng làm việc và thở nhẹ một hơi. Cuộc phẫu thuật vừa rồi cuối cùng đã thành công, trong lúc phẫu thuật đã nhiều lần cậu bé bị mất máu nghiêm trọng may mắn đều được xử lý kịp thời.
Cuộc phẫu thuật vừa rồi đúng là đã lấy hết sức lực của cô, bây giờ ngay cả sức để đứng cô cũng không có nữa.
Sau khi nghỉ ngơi tốt, Bạch Lăng Diệp quay trở lại với công việc.
Kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi, Bạch Lăng Diệp chuẩn bị trở về nhà lại nhận được điện thoại của Vương Giai Kỳ nói là cô ấy và Lăng Hạo Thiên muốn mời cơm cô và Hàn Trạch Dương.
Bạch Lăng Diệp lập tức đồng ý, cả ngày hôm nay làm việc mệt mỏi, cô lại có chút nhớ Hàn Trạch Dương, sẵn tiện dịp này gọi điện cho anh luôn.
Bên này Hàn Trạch Dương đang ở sân bay, hôm nay là ngày Hàn Lạc Vi trở về nước, cô không nói với ba mẹ mà nhất định muốn anh đến đón, vì vậy anh mới xuất hiện ở đây.
Vừa thấy là điện thoại của Bạch Lăng Diệp anh lập tức nhấc máy: "Alo!"
"Trạch Dương, Giai Kỳ với Lăng Hạo Thiên, hai người bọn họ nói muốn mời chúng ta ăn cơm, anh tan làm chưa, để em tới chỗ anh!"
"Ừm, anh...."
"Anh Trạch Dương, anh Trạch Dương, em ở đây!" Trong điện thoại truyền tới giọng nói của một phụ nữ cắt đứt lời anh nói.
Bạch Lăng Diệp nhíu mày, anh Trạch Dương? Là phụ nữ? lại còn gọi thân mật như vậy? "Anh đang ở đâu?" Cô lạnh giọng hỏi.
"Anh đang ở sân bay!"
"Anh Trạch Dương, chúng ta mau trở về thôi!" Lại tiếp tục là giọng nữ đó, nhưng có vẻ là lần này ở ngay cạnh bên anh, vì Bạch Lăng Diệp nghe thấy khá rõ ràng.
"Anh tại sao ở sân bay? Anh tới đó đón ai?"
"Ừm...." Hàn Trạch Dương nhìn Hàn Lạc Vi bên cạnh đang khó chịu nhìn anh, "Anh Trạch Dương, anh đang nói chuyện với ai vậy?" nói rồi cô muốn đưa tay dành lấy điện thoại từ tay anh.
Anh thở dài: "Chuyện này, chút nữa anh sẽ giải thích với em sau, em cứ đợi anh ở bệnh viện, anh sẽ tới ngay! Anh cúp máy trước?"
Bạch Lăng Diệp nhìn màn hình điện thoại đã tắt, cô bực mình ném nó lên ghế sô pha.
Vừa rồi cô nghe thấy giọng phụ nữ ở bên cạnh anh, hơn nữa còn gọi anh hết sức thân mật, nghĩ đến đó làm cô cảm thấy có chút khó chịu trong lòng.
Sau khi rời khỏi sân bay, Hàn Trạch Dương nhanh chóng lái xe tới bệnh viện, vừa rồi anh đã cảm thấy giọng của cô có chút kì lạ, anh rất sợ cô sẽ lại hiểu lầm anh gì đó.
Vì vậy, khi vừa đến bệnh viện, Hàn Lạc Vi còn chưa kịp hiểu chuyện gì, Hàn Trạch Dương đã nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Bạch Lăng Diệp nói anh đã tới cổng bệnh viện.
Một lúc sau, một thân ảnh xinh đẹp từ trong bệnh viện bước ra, đi tới phía xe của bọn họ.
Vì xe này thường ngày là do Lục Hạo lái, Bạch Lăng Diệp theo thói quen mở cửa phía sau, nhưng thân ảnh cô thấy ở hàng ghế sau không phải là Hàn Trạch Dương mà là một cô gái trẻ xinh đẹp, cô ngơ ngác nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng lại nhen nhóm một cỗ lửa giận.
Hàn Trạch Dương thấy cô mở cửa ghế sau cũng vội vã xuống xe, "Lăng Diệp, em ngồi đằng trước đi!"
"Cô ấy là ai?" Bạch Lăng Diệp cũng không có nhúc nhích mà đứng yên ở đó, lạnh giọng hỏi.
"Anh Trạch Dương, đây chính là chị dâu sao?" Hàn Trạch Dương chưa kịp trả lời, Hàn Lạc Vi đã đưa đôi mắt ngây thơ của mình ngước lên nhìn Bạch Lăng Diệp.
"Chị dâu?" Vốn dĩ còn đang trong cơn ghen, nhưng vừa nghe tiếng chị dâu này lại làm cô ngơ ngác.
"Đúng vậy, chào chị dâu, em là em gái của anh Trạch Dương, em tên Hàn Lạc Vi!"
Bạch Lăng Diệp nhìn Hàn Trạch Dương ý muốn anh xác nhận.
"Đúng vậy, Lăng Diệp, giới thiệu với em đây là em gái cùng cha khác mẹ của anh, con bé mấy năm nay vẫn luôn đi du học ở nước ngoài nên không có cơ hội giới thiệu với em!"
Bạch Lăng Diệp lúc này mới buông xuống cơn tức giận, cô liếc nhìn Hàn Trạch Dương: "Anh có em gái, tại sao lại không nói cho em biết, làm em cứ tưởng...."
"Em tưởng cái gì cơ?"
"Không có gì!" Bạch Lăng Diệp nhìn đồng hồ trên tay, "Sắp muộn rồi, chúng ta mau đi thôi!"