"Tuyết, chúc mừng em ra viện nha" cô ta vừa ra khỏi nhà vs mới ngồi xuống giường xếp đồ thì có người đẩy cửa đi vào mặt cười đầy xán lạn nhìn cô ta.
Cô ta quay lại thì thật không ngờ là người anh lớp trên năm đó học chung lớp với Khánh Phong.
"A... là anh... anh Tiến Khanh, lâu quá không gặp" cô ta đứng dậy đi đến chỗ anh nó mà dang tay ra ôm lấy.
"Khánh Phong có gọi cho anh lúc em nhập viện, nhưng khi anh vào thì em còn chưa tỉnh nên anh về trước" anh nó nhẹ nhàng ôm lấy cô ta rồi giải thích.
"Vâng!" cô ta rời khỏi vòng tay anh nó mà cười thật tươi thật ngọt ngào.
"Haizzz côchịHàNhiởđâylàkhôngxongrồi" nó nhìn thấy cảnh tượng này thầm than.
"Tặng em này, chúc em mau khỏe, hai đứa có cần anh giúp gì không" anh nó cũng mỉm cười nhìn hai cô em gái của mình.
"Không cần đâu, anh ngồi đó đi chút Phong vào là sẽ có việc cho anh giúp à!!" không quay lại xếp đồ tiếp rồi nhàn nhã nói.
"Hai người..... hai người.... quen..." cô ta lấy tay chỉ qua chỉ lại chỗ nó và anh nó, rồi định nói gì thì đúng lúc hắn vào
"Dọn đồ xong chưa, anh đang làm giấy xuất viện rồi"
Tạinhàhắn
"Tuyết, em lên phòng nghỉ ngơi cho khỏe đi anh về đây" vừa đến nhà hắn là anh nó nói liền không vào nhà.
"Vâng, em cảm ơn nha" cô ta lại cười với anh nó, rồi đẩy cửa vào.
"Phương!! Anh đi lên cty nha" hắn quay lại nhìn nó cười đầy âu yếm, rồi mở cửa xe đi vào
"Ừm, lát em đem đồ ăn lên nha" nó chạy lại cầm lấy cánh cửa sắp đóng, nhìn vào trong xe nói với hắn. Hắn nhìn nó quan tâm hắn như cảm thấy thật ấm lòng thật hạnh phúc, nên đã chờm đến đặt một nụ hôn nóng bỏng lên môi nó, nó cũng rất nhiệt tình đáp lại. Vâng!! Nó nhớ nó nhớ cái cảm giác này, chỉ có khi như vậy nó mới cảm nhận được là hắn mới thực sự là chồng nó, một người chồng mà nó rất yêu rất thương, vào nó không muốn phải rời xa hắn.
Trong lúc đang cuồng nhiệt thì lặng lẽ một giọt nước mắt chảy ra, chảy đến nơi khóe mặt của hai người. Hắn đang yêu thương nó thì cảm giác được nơi khóe miệng có gì đó nóng nóng hắn không khỏi nhíu mày một cái. Rồi hai người cũng lưu luyến mà rời khỏi đôi môi nhau.
"Sao em lại khóc" khi hai người đối mặt với nhau thì hắn thấy được mắt nó đỏ lên
"Bụi bay vào mắt thôi anh đi làm đi trễ rồi" nó vừa nói xong lấy tay đóng cửa cái "rầm" lại dphi vào nhà, không nhìn xe hắn đã đi hay chưa.
Nó đi vào nhà thì dựa vào cánh cửa mà trượt dần xuống, ngồi bẹp dưới nền gạch lãnh lẽo mà hai tay để bên đùi nắm chặt lại, một lúc sau nó mới bình tĩnh đứng dậy định đi vào bếp làm đồ ăn, thì trên lầu phát ra tiếng nói của Mỹ Tuyết nên nó tò mò bước lên nghe thử.
"Khi nào mẹ về lại nước đây, ả ta mới hại con phải nhập viện xong đấy" giọng cô ta làm nũng mà tố cáo
"..."
"Con khỏe rồi, mai mẹ về hả"
"..."
"Tối nay hành động luôn sao!!??" cô ta nghi vấn hỏi mẹ mình.
"..."
"Okay, được rồi mai mẹ về rối đến đấy luôn nhé, chào mẹ" cô ta cúp điện thoại mà mỉm cười, nụ cười của gian ác, nụ cười của sự đắc chí.
"Phương à! Ngày mai sẽ là ngày chết của mày, mày cũng đừng trách tao ác, hahaha" cô ta tự đắc mà cười thật lớn.
Nó đứng ngoài nghe hết tất cả, nhưng nó không có gì gọi là tức giận cả, mà ngược lại còn cười, cười một cách quỷ mị mà đi xuống lầu nấu cơm.
Ôisrmấybnnha, authấychapnàynósaosaoá, mấybạncóthấyvậykh??? Haizzz bùn gê khviếtrachaphaychocácbnr.