Cô Vợ Bướng Bỉnh Khó Bảo

chương 38: mọi thứ sẵn sàng (i)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nấu một hồi thì cũng đã có hai món ăn, cá kho tộ với canh chua cá lóc, nhìn ngon hết sảy, rồi nó từ từ bỏ vào hộp đựng thứ ăn. Nó cũng không quên còn một người chị đang nằm trên nhà, nên đã lấy một phần đưa lên cho cô ta ăn.

"Cốc... cốc..."

"Vào đi"

"Tôi có nấu ít đồ ăn mang cho Phong, nên đã nấu thêm một phần nữa cho cô" nó bưng mâm thức ăn để lên bàn kế bên cho cô ta

"Cô để đó đi" cô ta nhìn mâm thức ăn đầy chăm chú như nói lên là "thứcănnàycóbỏthuốcsổkhông???"

"Không cần nhìn nữa tôi không bỏ thuốc sổ đâu, cô ăn đi cìn có sức để đấu với tôi nữa chứ" nó mỉm cười nói đúng những gì cô ta đang nghĩ nên không thèm nhùn thức ăn một cách kì hoặc nữa.

"Tất nhiên rồi, tôi ăn cho lại sức để đánh cô phải quỳ xuống xin tha" cô ta liếc nó một cái rồi mỉm cười.

"Vậy chúng ta chơi bài lật ngưởng đi, để xem lúc đó ai sẽ là người quỳ xuống xin tha" nó vẫn như cũ tươi cười nhìn cô ta đầy tự tin

"Cô... cô... cô" cô ta tức đến nới chuyện cũng không rõ câu chữ, nó nói xong quay đầu bỏ đi vừa bước đến cửa có điện thoại

Cô ta thấy nó có điện thoại liền hơi chờm người về phía nó mà nghe ngóng

"Alo?" nó đứng đưa lưng về cô ta mà miệng cười càng sâu, càng đậm nét nguy hiểm

"..." bên kia nói gì cô ta hoàn toàn không nghe thấy gì cả.

"Sao tối nay qua mày hả Linh??"

"..."

"Okay, tối tao qua bàn chuyện quan trọng" nó nói gật gật đầu.

Cô ta nghe vậy đang suy nghĩ gì đó bỗng nó quay bật người lại, làm cô ta lính quýnh bưng chén cơm lên ăn đầy gấp gáp, làm mấy hạt cơm còn dính lên mép miệng.

"Cơm ngon, cơm ngon..." cô ta đang nói giữa chừng thì nó bước đi ra đóng cửa lại, giơ tay cầm điện thoại lên xem, thì màn hình hoàn toàn không có cuộc gọi đến nào cả. Nó nhìn điện thoại mà mỉm cười.

"Chị à!! Lần này chị tự bảo vệ mạng sống rồi, haha" giọng cười của nó trở nên sắc bén như dao, ánh mắt của nó là tràn đầy lửa hận cùng đau thương.

(Huhu, auhivọngchịPhươngmãilàtrướckiađừngvìthù hận màkhông còn làHà Phương thíchquậyphá khắp nơi)

Cty AK

"Phong!! em có đem thức ăn lên rồi này" nó vui vẻ đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy có hai đến ba nhân viên cúi đầu xuống đất, trên bàn làm việc thì cả một đống hồ sơ giấy tờ, lòng không khỏi cảm thán "khôngphảichứtrời, Phongmớinghỉcómấyngàymàđãmột nùi giầytờnhưvậyrồi".

Nó cũng nhanh chóng thu hồi vẻ mặt vui vẻ lại, mà nhìn hắn đang tức giận mà la hai ba nhân viên đó, cả sấp hồ sơ đều thảy vào mặt bọn họ, bay táng lảng trong phòng, nó thấy vậy trầm mặt bước đến bàn tiếp khách đặt hộp cơm xuống.

"Anh làm gì mà giấy tờ bay tùm lum vậy hả" giữa một bầu không khí căng thẳng tiếng nói nó vang lên làm mọi người trong phòng không ai hít thở được thì cũng được thỏ nhè nhẹ. Nó cúi xuống lượm mấy tờ giấy lên với bọn họ.

"Sao em đến mà không gõ cửa" hắn thấy nó vào thì vẻ mặt cũng đỡ tức hơn khi nãy nhưng cũng không khỏi nhíu mày.

"Em vào cũng cần gõ cửa" nó cũng không thua gì hắn mày lạnh lùng nói lại. "Sao anh lại giận dữ với bọn họ vậy?" nó lượm xong sắp lại ngay ngắn rồi đưa cho bọn họ, quay lại nhìn hắn.

"Mấy người đem đống giấy tờ đó làm lại hết, biến!" không hiểu sao hắn lại tức giận la như vậy. Bọn họ nghe hắn quát lớn sợ quá vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

"Đừng giận nữa ngồi ăn cơm đi" nó thấy bọn họ chạy ra hết, nó cũng thản nhiên đi lại bàn tiếp khách lấy đồ ăn ra để trước mặt

Hắn thấy canh chua cá lóc với cá kho tộ, thì bao nhiêu cơn thịnh nộ cũng tan biến hết không còn xót lại mà vẻ mặt cũng có chút thay đổi.

Chapnàycònthêmphầnnữa, giờauhơibậnnênuptrướcmộtchap, chapsautinchắcsẽcónhiềucảm xúc lắmđó nha

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio