Chương
Cô quay đầu nhìn anh. Á! Anh đeo kính râm lên từ lúc nào thế?
Đây là ý gì? Anh không đi kéo hai đứa trẻ ra thì thôi, còn muốn làm như không thấy à?
Dương Dương và Trình Trình đánh nhau ở trên sân khấu, lại nghe khán giả dưới sân khấu hô hào cổ vũ cho chúng.
Đây là tình huống gì vậy? Có người lớn xem náo nhiệt còn không ngại chuyện lớn như vậy sao?
Trình Trình thở hổn hển, khẽ nói với Dương Dương: “Ba, mẹ đều đang ngồi phía dưới. Nếu em muốn làm bọn họ mất mặt thì cứ đánh nữa đi. Nếu không muốn lại phải ngoan ngoãn nghe lời anh.”
Dương Dương nhíu mày. Mình mới là người bị hại kia mà.
Trình Trình thấy Dương Dương do dự thì có chút sốt ruột: “Nếu em còn dây dưa nữa, sẽ lộ ra mất.”
“Vậy anh bảo phải làm gì chứ?” Dương Dương bất lực hỏi.
“Em cứ giả vờ bị anh đánh thua, bỏ chạy là được rồi. Chuyện còn lại cứ để anh hoàn thành nốt.” Trình Trình nói.
Dương Dương suy nghĩ một lát, thấy dường như cũng chỉ có thể làm vậy: “Trình Trình, em nói cho anh biết, em chẳng không phải thể đánh lại anh. Nếu không phải là tránh cho mẹ mất mặt ở đây, em mới không chịu thua đâu.”
Trình Trình gật đầu: “Được, em thích nói thế nào cũng được.”
Lúc này Dương Dương mới hài lòng, đánh thật đã biến thành đánh qua lúc này mũi chúng đều bị thương, đều chảy máu mũi.
Sau khi Dương Dương giả vờ bị Trình Trình đá một phát, thuận thế lau máu trên mặt: “Thằng nhóc bán đậu nành kia, hôm nay đại gia đánh không lại mày, nhưng tao nhất định sẽ báo mối thù này!” Cậu nói xong lảo đảo đi xuống sân khấu.
Lúc này, các khán giả dưới sân khấu đều đứng lên, vỗ tay nhiệt tình. Còn có người bàn luận: anh xem người ta biểu diễn thật hợp lý, ngay cả đạo cụ như túi máu cũng dùng tới.
Tiếp theo, khán giả dưới sân khấu cùng hô to: “Kết hôn, kết hôn, kết hôn…”
Trình Trình đứng ở trên sân khấu, giơ tay lau máu mũi rồi quay lại cúi xuống nhặt sợi dây đỏ nối với Triệu Tịnh Di , từ từ đi đến bên cạnh cô bé.
Lúc này lời dẫn lại vang lên: Một lạy trời đất… hai lạy ba mẹ…
Dương Dương đứng ở hậu trường bên cạnh sân khấu, khoanh hai tay dựa vào vali đạo cụ, nhìn Trình Trình diễn màn kết thúc hoàn hảo mà tức giận đến mức ngực nhỏ không ngừng phập phồng lên xuống.
Lúc này, theo tiếng hoan hô và vỗ tay của khán giả, tất cả đèn ở đó đều sáng lên.
Hiệu trưởng và cô giáo Lý thấy có thể có kết cục hoàn mỹ như vậy, đúng là cám ơn trời đất.
Bọn họ vừa vỗ tay vừa đi lên sân khấu, sau đó gọi tất cả các diễn viên ở hậu trường cùng tiến lên: “Các quý bà quý ông, các lãnh đạo kính mến cùng các vị khách đáng quý. Buổi biểu diễn văn nghệ của trường học quý tộc số đến đây kết thúc! Hi vọng buổi diễn của chúng tôi có thể mang tới một ngày vui vẻ cho các vị.”
Lúc các khán giả đứng tại chỗ ngồi chuẩn bị rời đi, đột nhiên cửa lớn ở giữa rạp hát được mở ra, mấy vệ sĩ áo đen vây quanh một người đàn ông cao gầy, mặc trang phục giản dị bước vào.
Các phóng viên bị chặn ngoài cửa cũng nhân cơ hội tràn vào. Trong rạp lập tức có ít nhất trên dưới một trăm người.
Nhân vật đột nhiên xuất hiện này làm cho ánh mắt tất cả mọi người ở đó đều tập trung về phía cửa lớn.
Vẻ đẹp trai của người này khác hẳn với sự lạnh lùng, cao ngạo củaBắc Minh Quân.
Trên người anh ta phát ra nhiều lực tương tác hơn, dường như những lực tương tác trời sinh đã thu hút phụ nữ vậy.