Chương
“Antony! Là Antony!” Đột nhiên trong hội trường có một người nhận ra anh, gần như dùng hết sức lực gọi ra tên của anh.
Ở đó lập tức sôi trào.
Cố Tịch Dao cũng theo mọi người nhìn sang. Khi cô nghe được là Antony, cô không khỏi nhíu mày. Mình không báo cho cậu ta biết đám trẻ biểu diễn ở đây, sao cậu ta biết được tin tức thế?
Bắc Minh Quân nghe nói là lão tam tới, vẻ mặt anh vẫn hờ hững ngồi yên tại chỗ của mình.
“Hi… chào mọi người…” Antony được vệ sĩ hộ tống đi vào hội trường, bước thẳng đến chỗ sân khấu.
Hôm nay rốt cuộc là ngày gì, toàn làm cho hiệu trưởng cảm thấy bất ngờ. Nhưng cũng bởi vì có những bất ngờ này, ông ta mới lại vừa mừng vừa lo.
Ông ta được mấy giáo viên đỡ, vội vàng nhảy xuống khỏi sân khấu, tươi cười đi tới trước mặt Antony: “Hoan nghênh, hoan nghênh, ngài tới chính là niềm vinh dự của chúng tôi.”
Bắc Minh Quân vừa vặn ngồi ở bên cạnh, khẽ hừ một tiếng xem thường.
Antony cũng xem như có thể mắt nhìn sáu đường, tai nghe tám hướng, cho dù là tiếng động nhỏ vẫn bị anh ta nghe thấy.
Anh ta quay đầu nhìn lại, lập tức kinh ngạc, chỉ thấy Bắc Minh Quânvà cảCố Tịch Dao ngồi ở bên cạnh.
Điều này làm anh ta cũng thấy bất ngờ.
Trước khi tới đây, anh ta vốn nhận được điện thoại của Bắc Minh Quân, bảo anh ta tranh thủ thời gian về nhà ăn cơm. Nhưng do vấn đề lịch trình nên hôm nay mới xuống máy bay.
Ởtrên sân bay, anh ta lại nghe có người bàn luận trường học quý tộc số của thành phố A đang tổ chức buổi diễn xuất văn nghệ.
Anh ta lập tức nảy ra ý định muốn qua xem thử.
Vì vậy, anh ta giao hết hành lý cho trợ lý để bọn họ mang về nhà.
Thật ra, chỉ cần anh ta ở thành phố A thời gian, gặp được diễn xuất văn nghệ của bọn họ, anh đều sẽ về xem.
Không bởi vì nguyên nhân gì khác, mà bởi vì cô đã từng học ở trường này, hơn nữa anh ta có thể đi theo con đường trình diễn nghệ thuật cũng là vì buổi diễn xuất văn nghệ bắc cầu.
Anh ta muốn về trường cũ xem năm nay có ngôi sao tiềm năng mới nào đáng để mình cất nhắc hay không.
“Bắc Minh Quân… Anh, sao hôm nay anh lại có thời gian rảnh mà qua đây thế?” Bắc Minh Đông vốn muốn gọi anh là Bắc Minh Quân, nhưng ngại vì vấn đề cục diện, anh ta thật sự phải thêm một chữ “anh” sau chữ nhị.
Gia tộc họ Bắc Minh ở thành phố A có ba cậu chủ thì hai người đã tới đây.
Hơn nữa, trong hội diễn vừa kết thúc, Bắc Minh Tư Trình lấy ‘thằng nhóc nghèo’ phản công ‘Thiếu niên hư hỏng’ Bắc Minh Tư Dương, dựa vào hình tượng do hai đứa đắp nặn đều có đặc sắc riêng của một người và diễn xuất rất thật trở thành điểm sángmới nhất.
Vẻ mặt Bắc Minh Quân lạnh lùng không hé răng. Ngược lại Cố Tịch Dao lên tiếng: “Là vậy, hôm nay Trình Trình và Dương Dương tham gia diễn xuất văn nghệ, cho nên bọn chị qua cổ vũ cho chúng.”
“Ồ? Đám nhóc Trình Trình và Dương Dương đang ở đâu vậy.” Bắc Minh Đông vừa nghe nói Trình Trình và Dương Dương tới tham gia diễn xuất, lập tức có tinh thần, vừa nói vừa nhìn xung quanh.