Chương
Phỉ Nhi xuống xe, ngẩng đầu nhìn bốn chữ ‘Tòa Nhà Tân Đô’ lại không nhịn được mà thoáng cười gượng.
Cô vẫn loáng thoáng nhớ được Bắc Minh Quân chọn váy cho cô ở đây, đến cuối cùng cứng rắn giành chiếc váy mà Cố Tịch Dao đã mặc trong người tới cho mình.
Quả nhiên, miễnường giành lấy chỉ mang đến xui xẻo cho mình.
Cô chậm rãi đi vào. Trong tủ kính là các bộ lễ phục được khoác lên trên người manocanh, mỗi bộ đều có vẻ tao nhã và sang trọng như vậy.
Nhưng dường như chẳng có bộ nào có thể so sánh được với bộ ‘Váy Ánh Trăng’ kia.
Vào lúc cô do dự không biết nên chọn bộ nào, một bàn tay ngọc có sơn móng đỏ nhẹ nhàng khoác lên vai cô ta.
Phỉ Nhi không khỏi run lên, quay đầu lại thì vừa vặn nhìn thấy Tô Ánh Uyển đang tươi cười, đeo kính râm, đứng sau lưng mình.
Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, giơ tay đánh nhẹ lên người cô ta một cái: “Sao cô tới đây mà chẳng phát ra tiếng động nào thế? Cô tính hù chết tôi à? Sao cô biết tôi ở đây vậy?”
Tô Ánh Uyển mỉm cười, nói: “Ha ha… Hù chết cô thì Bắc Minh Quân biết làm đám cưới với ai chứ? Là tôi hay là Cố Tịch Dao đây.”
Cô ta vừa nói vậy, thấy Phỉ Nhi khẽ cúi đầu.
Tô Ánh Uyển biết dường như mình nói lỡ lời, vội vàng nói: “Tôi cũng chỉ đi dạo phố, thấy xe nhà Bắc Minh đỗ ở đây nên mới tò mò tới xem thử thôi. Không ngờ tới cô lại ở đây.”
Phỉ Nhi hơi nhíu mày, không nói tiếng nào nữa.
Đối với cô, bất kể là Tô Ánh Uyển hay Cố Tịch Dao, cuối cùng ai ở cùng với Bắc Minh Quân đều là kết quả mà cô không muốn nhìn thấy.
“Sao vậy? Cô vẫn còn tức giận à? Tôi chỉ đùa cô thôi…” Tô Ánh Uyển lấy kính mắt xuống, đôi mắt to lại long lanh cong lại nhìn cô.
Cô ta nói xong, thò tay lắc cánh tay của Phỉ Nhi: “Đi thôi, tôi đi chọn áo cưới cho cô. Ôi, cô dã nghe chưa? Tin tức đám cưới của các cô đã được đăng lên báo đấy.”
Cô ta nói xong, lấy từ trong túi đeo vai của mình ra một tờ báo, tiện tay đưa cho Phỉ Nhi: “Cô cầm xem thử đi. Báo mới ra, tôi còn chưa kịp xem đâu.”
Phỉ Nhi nhận lấy báo chí mở ra xem. Ở tít đầu giải trí không ngờ hiện ra mấy chữ lớn “Tổng giám đốc Bắc Minh Quân của tập đoàn Bắc Minh thị sắp kết hôn.”
Cô lại nhìn xuống bức ảnh kèm theo.
Đây là một bức ảnh chụp đạ được qua chỉnh sửa PS, Bắc Minh Quân mặc lễ phục màu đen, nhưng người phụ nữ đứng bên cạnh anh lại mặc váy cưới màu trắng…
Điều này làm Phỉ Nhi hơi nghi ngờ. Tô Ánh Uyển cũng xích lại gần, cũng lộ vẻ nghi ngờ.
Khi Phỉ Nhi và Tô Ánh Uyển thấy tấm ảnh ở trang tít đầu kia, cả hai đều sửng sốt.
Chỉ thấy còn có một dấu hỏi lớn trên mặt người mặc áo cưới màu trắng đứng bên cạnh Bắc Minh Quân mặc bộ comple.
Đây rốt cuộc có ý gì vậy? Sao lại có một dấu hỏi. Chẳng lẽ những tay săn ảnh trong giới giải trí đều “hoàn lương” À? Nếu không, sao chuyện dễ điều tra như vậy cũng không làm được?
Tô Ánh Uyển muốn phá tan sự xấu hổ này, cố cười giả lả, nói với Phỉ Nhi: “Phỉ Nhi, điều này cũng không có gì. Chỉ có thể chứng tỏ Quân rất quan tâm tới cô.”
Phỉ Nhi quay đầu nhìn Tô Ánh Uyển, trong ánh mắt cô đầy nghi ngờ: “Điều này chứng tỏ Quân quan tâm tới tôi à?”
Tô Ánh Uyển nhìn sắc mặt Phỉ Nhi có chút khó coi, chỉ trong mặt người phụ nữ trong bức ảnh.