Chương
Phỉ Nhi nhìn cô ta, tất nhiên trong lòng cũng biết rõ. Cô chỉ cúi đầu, trong giây lát lại thấy có giọt nước mắt nhỏ lên trên bức ảnh kia.
“Phỉ Nhi, xin lỗi, xin lỗi cô…” Tô Ánh Uyển lo lắng giậm chân một cái: “Đều tại tôi lắm miệng. Cô yên tâm, vào ngày cô cưới, tôi sẽ phái thợ trang điểm tốt nhất tới cho cô, bảo đảm cô sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất trong ngày đám cưới đó.”
Phỉ Nhi giơ tay lên lau nước mắt. hai tay nắm lấy tay của Tô Ánh Uyển: “Cám ơn cô.”
“Ha ha, không có gì. Cô là người bạn tốt nhất của tôi, tôi có thể không giúp cô sao?” Tô Ánh Uyển nói lấy túi khăn giấy trong túi ra, đưa cho Phỉ Nhi “Được rồi, cô đừng tiếp tục thương tâm nữa. Chúng ta nhanh chọn áo cưới đi.”
Cô ta nói xong, đẩy Phỉ Nhi đi vào trong cửa hàng đồ cưới.
Bọn họ chọn áo cưới, vẻ mặt Tô Ánh Uyển lại trở nên hơi khó coi.
Phỉ Nhi nhìn cô ta: “Cô làm sao vậy?”
“Không có gì, nhưng Quân cũng thật là… Sắp sắp kết hôn rồi, anh ấy còn để cho cô tới chọn áo cưới một mình.” Mặt Tô Ánh Uyển cau có nói.
Phỉ Nhi thản nhiên nói: “Hôm nay, Quân vốn định đi xem áo cưới với tôi, nhưng tới lúc chuẩn bị ra ngoài lại nhận được điện thoại, sau đó hấp ta hấp tấp ra ngoài. Hình như tập đoàn xảy ra chuyện rồi.” Cô nói xong lại cầm một bộ ướm lên trên người, cảm giác không thích hợp đặt trở lại.
Tô Ánh Uyển nghe Phỉ Nhi nói vậy, mặt vẫn cau có, chỉ khẽ hừ một tiếng: “Hừ, nếu tập đoàn có việc thì không tính làm gì. Nếu là chuyện khác, vậy khó mà nói được.”
Phỉ Nhi nghe ra trong câu nói của Tô Ánh Uyển có ẩn ý khác: “Sao vậy? Chẳng lẽ anh ấy bảo đi tới tập đoàn là lừa tôi à?
“Hôm nay anh ấy có lừa cô không thì tôi không biết. Nhưng mấy hôm trước, tôi nghe một số người trong giới nói cho biết một vài chuyện. Vào hai ngày trước, trường học quý tộc số thành phố A tổ chức một buổi diễn xuất văn nghệ…” Tô Ánh Uyển nói rất bình thản, nhưng trong giọng nói vẫn kèm theo chút tức giận.
“Bọn họ tổ chức buổi diễn xuất văn nghệ thì có liên quan gì tới Quân chứ?” Phỉ Nhi càng thêm nghi ngờ.
“Có phải hai ngày qua cô đều không gặp được Quân, phải không?” Tô Ánh Uyển hỏi.
Phỉ Nhi khẽ gật đầu.
Ánh mắt Tô Ánh Uyển nhìn cô lại giống như chỉ tiếc dạy mãi không nên thân: “Cô đấy, mấy ngày nay ở nhà Bắc Minh, cô không xem báo chí hoặc tin tức gì sao?”
Cô ta đúng là càng nói lại càng giận: “Hai đứa con trai của Quân cũng tham dự. Hơn nữa theo người trở về nói, ở bên cạnh anh ấy còn có một người phụ nữ. Theo tôi phân tích, chắc là mẹ đẻ của đứa trẻ. Bọn họ được vệ sĩ hộ tống, nắm tay nhau bước vào hội trường! Khi đó Antony cũng có mặt, trông bọn họ còn rất quen thuộc nữa. Cuối cùng vẫn là Quân dẫn theo cô ta và đứa trẻ cùng rời đi.”
Phỉ Nhi nghe đến đó, áo cưới cầm trong tay rơi xuống đất.
Tô Ánh Uyển nói đến cuối, dứt khoát vung tay lên: “Thôi đi, trong danh môn vọng tộc bọn họ cũng chẳng để ý tới loại chuyện này đâu. Cô đã sắp cưới Quân, gả vào nhà Bắc Minh, cô cũng phải học cách đối mặt với chuyện như vậy đi. Có đôi khi cũng phải học cách làm như không thấy, hiểu chưa?”
Nhìn dáng vẻ mất mát của Phỉ Nhi lúc này, trong mắt Tô Ánh Uyển chợt lóe sáng.
“Ôi ôi… Phỉ Nhi, cô vẫn chưa chọn được áo cưới, sao đã vội đi thế?” Tô Ánh Uyển nhìn vẻ mặt Phỉ Nhi mờ mịt, lau nước mắt, chạy ra khỏi cửa hàng đồ cưới.