Chương
Bắc Minh Tử Du lạnh lùng cười: “Không thể nói là cao kiến, chỉ là tôi có ứng viên thích hợp, chỉ là…” Anh ta nói tới đây thì bộ dạng muốn nói lại thôi.
Bắc Minh Quân chỉ nhìn anh ta, không lên tiếng.
Ngược lại Hình Uy không nhịn được nói: “Cậu Tử Du, cậu đã có ứng viên thích hợp sao lại không nói?”
“Tôi nói thì có thể thế nào, cho dù là vào lúc Bắc Minh thị nguy cấp nhất, cũng sẽ có người lấy ra ân oán cá nhân.” Bắc Minh Tử Du nói tới đây thì làm ra dáng vẻ bất đắc dĩ.
Sau đó anh ta lại thở dài một tiếng: “Haiz…làm con trưởng cháu trưởng của ông nội, tôi bây giờ cũng bất lực, chỉ có thể mở to mắt nhìn Bắc Minh thị đi vào con đường gian nan. Nhưng các vị ngồi đây vẫn phải có lòng tin, bởi vì Bắc Minh thị của các vị sẽ không lâm vào ngõ cụt.”
Những lời này của Bắc Minh Tử Du đã làm dao động không ít người đang ngồi.
Họ bắt đầu châu đầu ghé tai thảo luận.
Thấy Bắc Minh Quân vẫn không chút động tĩnh, Hình Uy có chút nôn nóng.
Tình cảm của anh ta đối với Bắc Minh thị cũng không ít hơn người nhà Bắc Minh bao nhiêu: “Cậu Tử Du, cậu cũng nói rồi, cậu là người nhà Bắc Minh, bây giờ lại là cổ đông lớn thứ hai của công ty, đương nhiên không thể nhìn lợi ích công ty chịu tổn hại đi.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Cậu Bắc Minh, cậu nói đi.” Người khác đang ngồi cũng phụ họa.
Đương nhiên, Bắc Minh Quân vẫn không lên tiếng, anh đang xem Bắc Minh Tử Du làm sao diễn vở kịch này.
Bắc Mịnh Khởi Hiên nhíu mày, vẫn đồng tình với cách nói của Hình Uy: “Nếu mọi người đều nhờ tôi rồi, tôi cũng không thể giống như ai đó vô tâm như thế được.”
Nói đến đó anh ta đứng dậy đó đến bên cạnh Mặc Minh Quân, vỗ vỗ ngực của mình: “Người đó thật ra chính là tôi.”
Người đàn ngồi dùng ánh mắt nghi ngờ với Bắc Mịnh Khởi Hiên.
Dù sao người ở đây tuy biết anh ta là cậu chủ nhà họ Bắc Minh, nhưng không hề biết bản lĩnh của Bắc Mịnh Khởi Hiên như thế nào.
Thật ra, người phụ trách bộ phận thiết kế – lão Dư cũng ngồi ở trong đó, anh ta đối với tình trạng của bộ phận thiết kế cũng không phải cái gì cũng biết, nhưng do năng lực bản thân có hạn.
Hiện nay Bắc Mịnh Khởi Hiên tự tiến cử mình thì anh ta không nhịn được hai: “Cậu Bắc Minh, vậy phải làm sao chứng minh cậu chính là người cứu vãn bộ phận thiết kế chứ?”
Bắc Mịnh Khởi Hiên cười cười: “Điều này rất dễ chứng minh, các anh hỏi thử chú hai của tôi sẽ rõ thôi.” Nói rồi liền chỉ vào Bắc Minh Quân.
Nhìn thấy thế, Bắc Minh Quân cuối cùng nhìn thấy đuôi hồ ly của Bắc Minh Khởi Hiên lộ ra rồi, anh ta đây là nhắm tới vị trí của bộ phận thiết kế.
Nếu đã nói đến đây, Bắc Minh Quân cũng nên cho một thái độ rồi.
Anh ta cất giọng trong trẻo: “Bộ phận thiết kế tồn tại vấn đề, hơn nữa cậu Bắc Minh này cũng có ý kiện mang tính xây dựng nhất định. Cậu ta nếu buông xuống thân phận đại cổ đông đứng thứ hai của Bắc Minh Thị, muốn đến giúp đỡ bộ phận thiết kế, mặt mũi này tôi cũng không thể không cho.”
Nói đến đây, Bắc Minh quay đầu, ánh mắt dừng trên người của lão Dư – người phụ trách của bộ phận thiết kế.
Lão Dư thấy thần thái và giọng điệu của Bắc Minh Quân.
Trong lòng cũng hiểu vài phần, anh ta sắp xếp lại tài liệu trên tay, sau đó điều chỉnh lại cảm xúc: “Bắc Minh tổng, nếu cậu Bắc Minh có năng lực này, tôi cũng không có gì nghi ngờ cả. Tôi sẽ chỉnh lý tất cả tư liệu của bộ phận thiết kế giao cho cậu ấy. Xin Bắc Minh tổng yên tâm, từ nay về sau tôi sẽ cố gắng hỗ trợ cậu Bắc Minh làm tốt công việc của bộ phận thiết kế.”