Chương
Anh rất nhanh ổn định lại hơi thở của mình, mang theo nụ cười lạnh từng bước đi về phía người đó.
“Hừ, vừa rồi anh không phải chạy rất nhanh sao, sao không chạy nữa. Có phải phát hiện đã chạy nữa chỉ còn lại vách đá trước mặt? Tôi có thể mở đường, cho anh chạy lại.” Bắc Minh Quân giống như một con mèo, anh không phải đơn giản vì bắt con chuột này, mà đang hưởng thụ quá trình như này.
Người đó đưa tay ra xua xua, tỏ ý không chạy nữa.
Bắc Minh Quân thật sự rất xem thường đối thử như thế, còn chưa như thế nào mà đã nhận thua trước rồi.
“Nói đi, anh đến đây có mục đích gì, ai kêu anh đến? Nếu như tôi không nhớ sai, lần trước anh cũng từng đến bệnh viện, đưa cho ba tôi một tờ báo…” Bắc Minh Quân nói đến đây, bàn tay đã cuộn thành nắm đấm.
Bởi vì chính tờ báo này suýt nữa khiến điều trị trước đó của ba hoàn toàn uổng phí. Chuyện này anh đã nhận định không phải một người làm, chắc chắn sau lưng người này còn có người sai khiến khác.
Như thế có xác định người đứng sau lưng Bắc Minh Tử Du rốt cuộc là ai.
Bắc Minh Quân từng bước tiếp cận người trước mặt, chỉ là cảm thấy có hơi kỳ lạ, người trước mặt hình như đã chuẩn bị đối diện với mình không chạy tiếp nữa rồi.
Khi giữa bọn họ chỉ cách nhau khoảng mét, người trước mặt xem ra đã điều chỉnh hòm hòm rồi.
Ông ta từ từ đứng thẳng lưng, dần dần quay người lại.
Sau khi Bắc Minh Quân nhìn thấy diện mạo của người đó thì sững người.
Bắc Minh Quân sau khi sững người, thì trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi đi vài bước đến trước mặt của người đó, khi người đó còn chưa bình ổn hơi thở, vung nắm đấm, hung hăng đấm vào mặt của người đó.
Sức lực của anh quá lớn, sau khi người đó kêu một tiếng thảm thiết, bị đánh lùi lại sau mấy bước, sau đó ngã ra đất.
Bắc Minh Quân lúc này mặt mày lặng như nước, ánh mắt lạnh lùng khóa chặt người trên mặt đất, tiếng ‘rắc rắc rắc’ từ khớp xương khi anh siết chặt nắm đấm vang lên, từng bước đi về phía người đó.
Người đó lúc này đã bị đánh đến khóe miệng chảy máu, hơn nữa còn gãy hai cái răng. Ông ta hoảng sợ nhìn Bắc Minh Quân từng bước đi về phía mình thì giống như nhìn thấy thần chết.
Ông ta cũng không quan tâm đau đớn, thở hổn hển, đưa một tay không ngừng xua xua.
Miệng có máu nói: “Quân… đừng… đừng…”
Người đó vừa nói, vừa nhích người về phía sau, mãi đến khi lưng bị lan can cản lại, không còn đường để lui nữa.
Bắc Minh Quân không nghe anh ta, tiếp tục ép sát người đó.
Khi từ trên cao nhìn xuống người trước mặt, anh lại hung hăng đá một cước vào người đó.
Sau đó lại là một tiếng kêu thảm thiết, máu tươi từ khóe miệng không ngừng chảy ra.
“Bắc Minh Triều Lâm nói đi, hôm nay anh ở bên ngoài phòng bệnh của ba lén lút làm cái gì.” Bắc Minh Quân tối sầm mặt, giọng điệu giống như xét xử phiên tòa ngày tận thế làm chấn động trái tim của Bắc Minh Triều Lâm.
Bắc Minh Triều Lâm lại thở hắt hai hơi, nói ngắt quãng: “Anh, anh muốn đến thăm ba.”
“Muốn thăm ba?” Mắt Bắc Minh Quân hơi nheo lại, từ từ khuỵu người xuống: “Anh muốn xem ba đã chết hay chưa chứ gì.”
Bắc Minh Triều Lâm hoảng sợ xua tay: “Anh, anh là con trai của ông, sao mong ba chết chứ.”
Bắc Minh Quân cười lạnh: “Nếu như anh không mong ba chết, vậy anh tại sao hai ngày trước lén lút đến để tờ báo đăng tin cô chết cho ba? Anh chắc biết bề ngoài ba với cô bất hòa, nhưng trong lòng vẫn rất quan tâm.”
Nhắc đến tờ báo đó, mặt mình Bắc Minh Triều Lâm hơi bối rối, sau đó lập tức phủ nhận: “Tờ báo, cậu nói tờ báo gì? Cô mất rồi, chuyện từ khi nào?”
Chỉ là kỹ năng diễn xuất của Bắc Minh Triều Lâm quá tệ, khiến Bắc Minh Quân lười đi vạch trần ông ta.
Mặt của anh bỗng áp sát vào mặt của Bắc Minh Triều Lâm, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm đôi mắt có hơi lóe lên của Bắc Minh Triều Lâm.
Sau đó từ từ nói: “Anh nói lại lần nữa, rốt cuộc có phải anh để tờ báo lên giường bệnh của ba không.”
Dứt lời, một cỗ hàn khí bao chùm toàn thân Bắc Minh Triều Lâm, ông ta có hơi lắp bắp nói: “Anh, anh không có.”
Bắc Minh Quân lập tức đứng dậy, một tay túm chặt cổ áo của Bắc Minh Triều Lâm, nhấc ông ta lên, sau đó đẩy nửa người của ông ta ra ngoài lan can.