Chương
Chương
Sau đó lại mỉm cười nói: “Quân à, chuyện này cứ cho qua đi, đều là người một nhà, cần gì phải nói xin lỗi chứ.”
Nói xong, bà ta cầm cái đũa gắp một miếng thịt gà kho bỏ vào trong chén của Dương Dương, sau đó lại lộ ra bộ mặt hiền từ mà nói: “Dương Dương, thật ra thì bà nội cũng không phải nói mẹ của con không tốt. Đây là thịt gà mà con thích ăn này, con nhanh ăn đi.”
Lúc này Trình Trình mới đá Dương Dương một cái ở dưới bàn, kêu cậu nói một câu thì việc này sẽ xem như xong.
Dương Dương nhìn Trình Trình, rồi lại nhìn Giang Tuệ Tâm, sau đó dùng giọng nói rất nhỏ mà nói một câu: “Cảm ơn bà nội.” Sau đó liền cắm đầu ăn cơm.
Giang Tuệ Tâm mỉm cười, tiếp tục nói với mọi người: “Được rồi, mọi người dùng cơm đi, dùng cơm đi. Tối nay nghỉ ngơi tốt một chút, phải giữ vững tinh thần, ngày mai chính là chuyện mừng của nhà họ Bắc Minh chúng ta.”
…
Ăn cơm tối xong, đám người giúp việc của nhà họ Bắc Minh vẫn đang vội vàng chuẩn bị cho hôn lễ vào ngày mai.
Hôn lễ lần này không thể coi thường được, cái này không thể so sánh với hôn lễ lần đó của Bắc Minh Triều Lâm.
Bây giờ Bắc Minh Quân đã thay thế địa vị của ông cụ Bắc Minh ở nhà Bắc Minh, mặc dù hôn lễ của anh không được làm long trọng, nhưng nhà cổ nhà họ Bắc Minh cũng phải được chuẩn bị tươm tất.
Trình Trình chạy lên lầu nhanh như chớp, gõ cửa phòng của Dương Dương, sau đó chui vào.
Bắc Minh Quân dẫn theo Hình Uy vào phòng làm việc của mình.
Phỉ Nhi cũng trở về phòng ngủ của mình.
Giang Tuệ Tâm tiếp tục coi phim cùng với Bắc Minh Đông.
Lúc này bà ta không khỏi thở dài một hơi: “Ngày mai là ngày vui của nhà họ Bắc Minh, nhưng mà Quân lại tổ chức khiêm tốn như vậy, hơn nữa nói là chỉ có người trong nhà tham gia, cũng không có thông báo cho ba của nó, còn có một nhà của anh cả con, mẹ nghĩ là bọn họ cũng sẽ không có mặt.”
Bắc Minh Đông ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa: “Mẹ à, quyết định của Bắc Minh Quân mà, mẹ cứ thuận theo ý của anh ấy là được rồi, từ nhỏ đến lớn anh ấy có làm chuyện gì dựa theo sắp đặt đâu chứ, lần trước tổ chức đính hôn lớn quá lại có thể như thế nào đây, còn không phải là bị bêu xấu à.”
Giang Tuệ Tâm nhìn con trai của mình, lời nói xoay chuyển: “Đông Đông à, tới lúc nào thì con mới có thể để cho mẹ thật sự thả lỏng được chứ, cưới cho mẹ một nàng dâu tốt, sau đó lại sinh ra một đứa cháu ngoan.”
Bắc Minh Đông nghe xong thì cũng không kiên nhẫn được nữa: “Mẹ ơi, mẹ xem xem, hễ nói tới chuyện kết hôn thì mẹ lại lôi kéo tới chỗ của con rồi. Con nói với mẹ bao nhiêu lần, bây giờ sự nghiệp của con đang trong thời kỳ phát triển, con không muốn suy nghĩ những chuyện này đâu.”
…
Phỉ Nhi vừa mới trở về phòng của mình, liếc mắt liền nhìn thấy được túi giấy đừng áo cưới mà Hình Uy đã đặt ở trên giường của mình.
Cô ta đi đến trước giường mở túi giấy ra rồi lấy áo cưới từ bên trong ra, nó được tô điểm bởi kim tuyến lóa mắt, pha lê lấp lánh, dưới ánh đèn đang chiếu xuống cực kỳ chói mắt.