Chương
Bắc Minh Quân nhẹ nhàng gật đầu, lúc này điện thoại di động của anh lại vang lên.
Anh cầm lên nhìn, là của Sở Dung Triết gọi tới.
“A lô, có chuyện gì vậy?”
Chỉ nghe thấy ở đầu dây bên kia của Sở Dung Triết truyền đến âm thanh ầm ỉ, anh ta cười haha, lớn tiếng nói: “Bắc Minh Quân, cậu không đáng làm anh em nha, tổ chức đám cưới là chuyện lớn như vậy, vậy mà cũng chỉ có người trong nhà của cậu tham gia, tốt xấu gì thì cậu cũng là một người nổi tiếng, có cần phải làm giống như không thể gặp người khác không vậy? Cậu làm mất mặt tôi với lão Bạch quá đi thôi, cho nên chúng tôi cũng không có ý định mặt dày mày dạn đến đó, mặc dù là chúng tôi không đi, quà thì đã đến nơi rồi, về phần có thích hay không thì đừng có kiếm chuyện với chúng tôi đó. Chờ cậu kết hôn rồi thì nhanh chóng mang chị dâu đến mời rượu hai người chúng tôi là được rồi.”
Bắc Minh Quân hơi cau mày lại, chắc là cái tên nhóc này lại đến quán bar của lão Bạch suốt cả đêm.
Cậu ta dám nói mình như vậy, chuyện này nói rõ nhất định đã uống say rồi.
Thế là Bắc Minh Quân lạnh lùng nói: “Được rồi, đến lúc đó tôi sẽ chuốc say các cậu đến chết.”
Bắc Minh Quân vừa mới cúp điện thoại, ở trên lầu liền truyền đến âm thanh của Giang Tuệ Tâm: “Quân, con xem ai đến đây.”
Đám người quay đầu lại nhìn về phía trên lầu, chỉ nhìn thấy bà ta dẫn theo Phỉ Nhi dưới sự chen chúc của mấy người giúp việc chậm rãi bước xuống lầu.
Trên người của Phỉ Nhi mặc bộ áo cưới màu trắng vào ngày hôm qua anh đã mua, cộng thêm việc người giúp việc trang điểm tỉ mỉ cho cô ta, giống như là thay đổi thành một người khác.
…
Bắc Minh Đông giống như một tên trộm mà đi đến bên người của Bắc Minh Quân, dùng cùi chỏ thọc vào người anh: “Chị dâu hai trang điểm như vậy thật sự không nhìn ra được là lạ ở chỗ nào.”
Bắc Minh Quân lạnh lùng nói: “Ý của cậu là nếu như cô ấy không trang điểm thì chỗ nào cũng không bình thường à?”
Bắc Minh Đông cười hắc hắc nói: “Em chỉ nói đùa một chút mà thôi, anh đừng có xem là thật nha. Thật ra cũng không phải nói là chị dâu xấu, em chỉ nghĩ rằng ngày hôm nay chị ấy vô cùng xinh đẹp.”
Bắc Minh Quân lườm anh ta một cái: “Nếu như không phải ngày hôm nay là thời điểm đặc biệt, tôi đã sớm đánh cậu rồi.”
Bắc Minh Đông xám mặt cách xa Bắc Minh Quân một chút, anh sợ là cái người này bất cứ lúc nào cũng sẽ cho anh ta một bạt tay, từ nhỏ đến lớn anh ta chịu thiệt như vậy cũng không ít.
Lúc này Phỉ Nhi được Giang Tuệ Tâm dẫn tới trước mặt của Bắc Minh Quân.
Bắc Minh Quân nhìn Phỉ Nhi, chỉ nhìn thấy cô ta cúi đầu.
Anh vươn tay ra nhẹ nhàng chạm vào cằm của cô ta, sau đó nâng đầu của cô ta lên.
Chỉ nhìn thấy trên mặt của cô ta không có một nụ cười nào, ngược lại lại lộ ra một bộ dạng vừa mệt mỏi lại vừa lo lắng.
Bắc Minh Quân hơi nhíu mày lại: “Có phải là ngày hôm qua em nghỉ ngơi không tốt không?”
Phỉ Nhi cũng phát giác ra mình không ổn, nặn ra một nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Quân, không có gì đâu, có thể là bởi vì phải làm cô dâu của anh, cho nên em hơi khẩn trương.”
Dương Dương nghe xong thì bĩu môi rồi lôi kéo Trình Trình đi.
Giang Tuệ Tâm thấy như vậy, cười ha ha.
Bà ta nói với Phỉ Nhi và Bắc Minh Quân: “Con xem xem, bọn nhỏ đều xấu hổ né tránh hết kìa.”