Chương
Lúc nước lạnh như băng xối lên người cô ta, cô ta mới không còn loại nóng nảy như trước.
Cứ như vậy, cô ta đứng dưới vòi hoa sen rất lâu rất lâu.
Tuy rằng sự cố thang máy làm cho ông cụ Bắc Minh ngoài ý muốn bỏ mình.
Cô ta rõ hơn ai hết, việc này là do người làm. Mà chính mình lại là đồng lõa của người đó, thậm chí có một lần cho rằng là chính tay mình hại chết ông cụ Bắc Minh.
Cô ta cầm khăn tắm dùng sức xoa xoa cơ thể của mình, giống như chỉ có như vậy mới có thể rửa sạch sẽ “vết bẩn” của mình.
Tới cuối cùng toàn thân đã đỏ bừng, cũng không còn có khí lực.
Thế là cô ta ngồi chồm hổm xuống, ngay tại trong phòng tắm, trong dòng nước lạnh như băng của vòi hoa sen đó, bụm mặt khóc rống lên.
Thẳng đến giữa trưa cô ta mới từ trong phòng tắm chậm rãi đi ra.
Giờ phút này cơ thể của cô ta rét lạnh giống như khối băng, thỉnh thoảng còn lạnh run.
Mặt và môi cô ta đã trở nên tái nhợt.
Lúc này Phỉ Nhi đang nằm trên giường của mình, chiếc khay trên tủ đầu giường vẫn còn bữa trưa mà người làm đưa lên.
Nhìn thấy đồ ăn vẫn còn nóng hổi, đang bốc khói, cô ta lại không có một chút khẩu vị nào.
Lúc này cô ta nhắm chặt đôi mắt, chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu, có lẽ chỉ có ngủ mới có thể quên đi những chuyện này.
Nhưng kết quả lại không như mong muốn, trằn trọc rất lâu nhưng vẫn không thể ngủ được.
Cảnh tượng buổi sáng như một cuốn phim cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô ta.
Thậm chí cô ta còn nhìn thấy kẻ điên kia, nhìn thấy khóe miệng lộ ra một nụ cười giống như thần chết khi thang máy từ từ đi lên.
Cô ta đột nhiên mở mắt ra, ngồi dậy, hoảng loạn tìm điện thoại của mình, vội vàng bấm số điện thoại kia.
Sau khi vang lên tiếng, âm thanh kia giống như từ địa ngục vang lên.
“Haha, cuối cùng cô vẫn phải gọi điện thoại cho tôi. Thế nào, chuyện sáng sớm hôm nay chắc hắn cô cũng đã nhìn thấy.” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai lúc này đang ngồi ở một nơi hoang vu, trước mặt anh ta là mặt hồ phẳng lặng.
Anh ta đeo tai nghe bluetooth, tay cầm một chiếc cần câu
Phỉ Nhi sợ giọng nói của mình bị người khác nghe thấy, nên cô ta cố gằng đè thấp giọng: “Hôm qua tôi gọi điện thoại cho anh, tại sao anh không nhận?”
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai lạnh lùng cười một tiếng: “Lúc tôi làm việc không thích bị người khác làm phiền.”
Các cơ trên khuôn mặt Phỉ Nhikhông ngừng run rẩy: “Vậy chuyện sáng nay là anh làm?”
“Haha, cô Phỉ Nhi, trí tượng tượng của cô thật phong phú. Hôm qua tôi chơi bóng, sáng sớm hôm nay không đi đâu cả.” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai dường như sớm đã đoán được cô sẽ hỏi như vậy
Khuôn mặt Phỉ Nhi hơi nhăn lại, sau đó nói với điện thoại: “Sau này anh đừng đến tìm tôi nữa, tôi không muốn có một chút quan hệ nào với anh!” Nói xong cô ta lập tức cúp điện thoại
Sau khi ăn cơm trưa xong, Bắc Minh Quân dẫn các con quay lại phòng khách,