Chương
Hơn nữa cô cũng không biết hôm nay Bạch Điệp Quý có ở đây hay không. Nếu như không có, cho dù xảy ra chuyện thì nhân viên phục vụ ở đây cũng chẳng dám làm gì.
Huống hồ chi là Tô Ánh Uyển đang ở bên ngoài kia, cô ta chỉ mong có thể nhìn thấy mình xấu mặt.
Cô càng nghĩ càng sợ hãi, vốn dĩ hôm nay cô gây gổ với luật sư Vương nên mới bí quá hóa liều.
Vốn dĩ cứ cô còn cảm thấy may mắn vì mình nắm được chứng cứ trong tay, nhưng lại không né tránh nổi chuyện xảy ra tiếp theo sau đó.
…
Nhưng mọi chuyện đã đến nước này, nếu như hôm nay Cố Tịch Dao không thể thoát thân thì hậu quả khó lòng tưởng tượng nổi.
Tam Hỗn dùng sức kéo cổ tay Cố Tịch Dao, muốn kéo cô vào trong lồ ng ngực của mình.
Cố Tịch Dao lại ráng hết sức lực của mình để tránh xe cái tên đầu trọc này ra.
Tam Hỗn thấy Cố Tịch Dao không nghe lời mình, anh ta cảm thấy hơi bực mình, gương mặt thật cũng bị lộ ra ngoài.
Anh ta lạnh lùng trừng mắt nhìn Cố Tịch Dao như một con sói đói.
Vẻ hung tợn hằn lên trên mặt anh ta, anh ta nghiến răng mà nói: “Cô đừng hòng trốn được khỏi đây. Mặc dù cô thân thiết với ngôi sao lớn nhưng cũng không có ích gì đâu, tôi nói cho cô biết, nếu như cô chọc giận tôi thì tôi cũng không biết mình sẽ làm gì đâu đấy.”
Cố Tịch Dao lập tức cảm thấy hoang mang: “Tam Hỗn, tôi nói cho anh biết. Nếu như anh dám làm bậy thì sẽ bị pháp luật trị tội đấy.”
Tam Hỗn cười gian xảo: “Pháp luật thì sao, pháp luật sẽ bảo vệ tôi giống như tôi dạy dỗ Bắc Minh Quân vậy. Nói cho cô biết, đến khi ấy tôi chụp vài tấm hình của cô, nếu như cô dám nói cho người khác biết thì chuẩn bị lên báo đi.”
Anh ta dồn sức vào cánh tay, Cố Tịch Dao bị trượt chân, cơ thể của cô ngã nhào vào trong lòng Tam Hỗn.
“Ha ha, chẳng phải cô vẫn nằm trong lòng tôi hay sao.” Tam Hỗn vừa nói vừa cúi đầu hôn lên đ ỉnh đầu Cố Tịch Dao.
“Ầm!” Cánh cửa phòng riêng bị đạp tung.
Hai người đàn ông xông vào trong.
Tiếng động này khiến cho những người đang say túy lúy khác giật mình tỉnh táo, bọn họ dụi cặp mắt mơ mơ hồ hồ: “Sao thế, sao thế. Cảnh sát đến kiểm tra hả?”
Tam Hỗn đang say xỉn cũng tỉnh táo hơn ba phần.
Anh ta bực mình nhìn hai người đàn ông trước mặt: “Đm, dám phá hỏng chuyện tốt của tao à!”
Sau khi nói dứt lời, anh ném Cố Tịch Dao lên ghế sô pha rồi cầm chai rượu trên bàn bên.
“Bốp…” Tiếng vũ khí sắc nhọn đập vào tay anh ta.
Hình Uy híp mắt lại rồi đi đến trước mặt Bắc Minh Quân: “Ông chủ, để tôi đối phó với thằng này cho, anh đi xem xem cô ấy có bị thương không.”
Cố Tịch Dao bị Tam Hỗn ném lên ghế sô pha, đầu cô đập vào lưng ghế khiến cô cảm thấy hơi đau, ngoài ra chẳng còn vấn đề gì khác nữa.
Dưới ánh đèn mờ mờ, cô nhìn thấy hai người bóng người như tháp sắt trước mặt mình.