Chương
Không nhìn nhầm chứ, hai người bọn họ hết sức quen thuộc với cô, làm sao họ lại ở đây, lúc mới đến có nhìn thấy bọn họ ở đâu đâu, thậm chí còn không nhìn thấy xe nữa.
“Ranh con, mày tìm đường chết chứ gì!” Tam Hỗn oán hận cầm chai rượu đâm vào lồ ng ngực Hình Uy.
Hình Uy nhẹ nhàng né tránh, rồi sau đó anh ta nhấc cánh tay lên ghìm chặt lấy bàn tay đang cầm chai rượu của Tam Hỗn.
“Thằng khốn, mày đúng là đồ không biết sống chết là gì, mày không nên đụng đến người phụ nữ của ông chủ nhà tao.” Hình Uy vừa nói vừa dồn sức vào cổ tay.
“Á…”
“Bốp…”
Sau khi Tam Hỗn thốt lên một tiếng đầy đau đớn, chai rượu trong tay anh ta rơi xuống mặt đất, vỡ thành từng mảnh vụn.
“Hừ…” Hình Uy nhấc chân đá vào bụng của Tam Hỗn.
Anh ta liên tục lùi về sau rồi tông sầm vào tường, chai rượu ngon ấy xem như uổng phí rồi, toàn bộ đều bị nôn ra hết.
Sau khi giải quyết Tam Hỗn xong, những đồng nghiệp của anh ta đều sợ đến mức tỉnh táo.
Bọn họ lần lượt đứng dậy nhìn hai người bọn họ với ánh mắt hoảng sợ.
Bắc Minh Quân cũng không quan tâm đ ến bọn họ, anh đi về phía Cố Tịch Dao rồi duỗi tay kéo cô lên từ ghế sô pha vào trong lồ ng ngực mình.
Anh thấp giọng nói: “Càng lúc em càng to gan…”
…
Câu nói của Bắc Minh Quân khiến cho Cố Tịch Dao giật mình. Nhưng lúc nằm trong lồ ng ngực của anh, Cố Tịch Dao lại cảm thấy an tâm hơn một chút.
Bắc Minh Quân ôm Cố Tịch Dao lùi ra sau lưng Hình Uy.
“Này này, hai người đến đây là gì, mau thả đồng nghiệp của tôi ra. Chứ bằng không tôi sẽ không khách sáo với các người đâu.”
Có mấy người lớn gan lần lượt đứng ra tỏ vẻ bất bình khi thấy Tam Hỗn bị đánh. Hơn nữa bọn họ vừa nói thế, những người khác cũng can đảm hơn, chúng bao vây bọn họ lại.
“Ông chủ, anh bảo vệ cô ấy ra ngoài đi, nơi này cứ để cho tôi giải quyết.”
Bắc Minh Quân gật gật đầu: “Cậu cũng phải cẩn thận đấy.”
Sau khi nói dứt lời, anh bèn dẫn Cố Tịch Dao đi ra ngoài, ó mấy tên không biết sống chết còn muốn tấn công Bắc Minh Quân nhưng bị anh giải quyết một cách nhẹ bẫng.
Trong suốt cả quá trình, Cố Tịch Dao không hề bị thương một chút nào.
Bây giờ đèn trong phòng riêng đã được bật sáng, Bạch Điệp Quý dẫn người xông vào trong, phía sau anh ta còn có Tô Ánh Uyển.
Bạch Điệp Quý gọi Bắc Minh Quân đến, Tô Ánh Uyển hoàn toàn không biết gì cả, cho đến lúc anh dẫn Hình Uy đến trước cửa quán bar thì cô ta mới cảm thấy màn kịch hay trong tối ngày hôm nay không tài nào diễn tiếp được nữa.
Bắc Minh Quân nhìn Bạch Điệp Quý rồi giao Cố Tịch Dao lại cho anh ta: “Thay tớ chăm sóc cô ấy.”
Sau khi nói dứt lời, anh bèn quay lưng đi đến bên cạnh Hình Uy.
Bạch Điệp Quý dẫn người đến đây khiến cho mấy người trong quán bar ngoan ngoãn hơn nhiều.