Chương
Cố Tịch Dao ướt đẫm mồ hôi, dường như cô có thể thấy số tiền tiết kiệm trong thẻ ngân hàng giảm mạnh xuống.
Đêm nay, coi như Bắc Minh Quân chính thức ăn một bữa đi, không ngờ một bữa ăn lại đưa cô vào thời kỳ trước giải phóng.
“Không phải nói đói bụng sao, ăn cơm đi.”
Anh có thói quen ra lệnh, cho dù ở đâu cũng mãi mãi là sân nhà.
Cố Tịch Dao hít sâu một hơi, lại thở ra.
Được rồi, nếu cô mời khách thì phải ăn đủ vốn mới được…
Lại không ngờ vừa cầm chiếc đũa lên thì một giọng nói mềm mại truyền tới——
“A, anh Bắc Minh, anh cũng ở đây sao…”
Giọng nói này, dù hóa thành tro thì Cố Tịch Dao cũng nhận ra được.
Cô bản năng nhíu mày lại, vốn dĩ tâm trạng không tốt lại rơi xuống đáy cốc.
“Hôm nay thật là trùng hợp, không ngờ có thể gặp anh Bắc Minh ở đây, nếu không ngại thì chúng ta ăn cơm chung chứ? Ha ha…” Cố Anh Thư vừa nói vừa đi tới.
Bên cạnh cô ta là một chàng trai nhã nhặn.
Cố Tịch Dao liếc chàng trai nhã nhặn một cái, đầu ngón tay run lên.
Bắc Minh Quân im lặng nhướng mày.
Cố Anh Thư nghĩ Bắc Minh Quân sẽ không làm khó dễ cô ta, rốt cuộc anh là người của gia tộc lớn, phẩm chất và giáo dục rất tốt.
Cố Anh Thư nói xong thì lập tức ngồi xuống vị trí bên phải của Bắc Minh Quân. Khuôn mặt cô ta cười vô cùng rạng rõ.
Cố Tịch Dao ngồi bên trái Bắc Minh Quân.
Sắc mặt cô càng thêm u ám, nắm chiếc đũa tay ngày càng chặt.
Thầm nghĩ sao Cố Anh Thư lại trơ trẽn như vậy?
Hết lần này đến lần khác, Cố Anh Thư càng không biết vô liêm sỉ: “Ha ha, anh Bắc Minh, chỉ có hai người thì nhất định ăn không hết một bàn lớn đồ ăn như vậy đâu, hay là chúng em tới giúp anh tiêu diệt bớt đồ ăn nhé?”
Cô ta nói xong thì chàng trai nhã nhặn đi theo cô ta cũng ngồi xuống chỗ bên cạnh cô.
“Tổng giám đốc Bắc Minh, xin chào, tôi là bạn của Cố Anh Thư, Tôn Quân Hạo.”
Chàng trai nhã nhặn tự giới thiệu, khiêm tốn nhìn thoáng qua Bắc Minh Quân, sau đó khi nhìn đến Cố Tịch Dao thì ánh mắt rõ ràng dừng lại một chút, nhưng không hề lên tiếng.
“Anh Bắc Minh, bây giờ Quân Hạo là cố vấn kiến trúc cấp cao của tập đoàn Cố Thị, em và anh ta đến nói chuyện công việc, không có gì cả.” Cố Anh Thư khéo léo giải thích nói.
Cố Tịch Dao nghe thấy thì lại vô cùng khinh thường.
Tên Bắc Minh Quân này, ngoại trừ cô gái Sunny kia ra thì sợ là ai cũng chưa cơ hội? Cố Anh Thư là tự mình đa tình.
Cố Anh Thư đảo khách thành chủ, lập tức cầm lấy chiếc đũa, ân cần gắp đồ ăn vào chén Bắc Minh Quân, vừa lấy lòng cười nói: “Anh Bắc Minh, nào, em gắp cho anh một miếng sườn. Em thường đến nhà hàng này, hương vị không tồi đâu.”