Chương
Cố Tịch Dao nắm chặt chiếc đũa trong tay, hận bản thân không có nội công thâm hậu, một chưởng có thể khiến chiếc đũa thành bột, cũng để Cố Anh Thư biết cô rất lợi hại. Dựa vào cái gì mà cô mời khách, Cố Anh Thư cũng tới ăn ké chứ?
Nhưng giấc mơ có đẹp đến đâu thì hiện thực luôn phũ phàng.
Cho dù cô dùng ánh mắt xé xác phanh thây Cố Anh Thư, cũng không ngăn được cô ta nịnh nọt.
Tôn Quân Hạo ngồi một bên, rất khiêm tốn lịch sự, thỉnh thoảng nhìn Cố Tịch Dao một cái, ánh mắt kia hiện lên cảm xúc phức tạp.
Cố Tịch Dao không rảnh quan tâm những chuyện này, nhìn chằm chằm chén của Bắc Minh Quân, chỉ một lát, Cố Anh Thư đã gắp đầy đồ ăn cho anh.
Miệng cô giật giật, tên Bắc Minh Quân này có thói quen sạch sẽ, Cố Anh Thư đụng vào huyệt chết của anh rồi.
“Khụ khụ…” Cố Tịch Dao giả vờ ho mấy cái, nở nụ cười: “Tổng giám đốc, cô Cố thật là nhiệt tình, anh cũng nể mặt ăn một miếng đi…”
Bắc Minh Quân liếc cô một cái.
Dù chỉ là một ánh mắt thoáng qua cũng khiến Cố Tịch Dao cảm thấy ánh mắt sắc bén của anh lăng trì cô hai lần.
Nhưng Cố Anh Thư không vui, nhíu mày ——
“Tôi và anh Bắc Minh nói chuyện, khi nào đến lượt một thư ký nhỏ xen vào chứ?”
A ~. Cố Tịch Dao cong môi, uổng công cô liều mạng ăn trộm bản vẽ cho tập đoàn Cố Thị, để Cố Anh Thư chiến thắng một cách vẻ vang.
Cô ta chẳng những không cảm kích cô mà ngược lại còn đối nói những lời khó nghe với cô!
Nỗi lòng nhiều năm qua, thù mới hận cũ, trong lòng Cố Tịch Dao lập tức bùng lên một ngọn lửa!
Cô cười một tiếng, đưa tay đến trước mặt Cố Anh Thư lấy đi chén của Bắc Minh Quân đặt trước mặt mình: “Cô Cố không biết tổng giám đốc của chúng tôi không ăn ớt sao?”
Cố Anh Thư ngẩn ra, sau đó ánh mắt trở nên độc ác.
Khóe miệng Cố Tịch Dao mỉm cười, liếc vẻ mặt vô cảm của Bắc Minh Quân.
Sau đó, ở trước mặt anh, ném từng miếng từng miếng đồ ăn mà Cố Anh Thư gắp cho anh, lên bàn.
Dường như Cố Anh Thư càng tức giận, cô ném càng vui.
Cuối cùng, cô gắp mấy miếng rau nhúng vào nước lẩu trong hai lần, sau đó bỏ vào chén đưa đến trước mặt Bắc Minh Quân.
“Nhìn đi, giám đốc của chúng tôi thích ăn chay, khẩu vị quá nặng khiến anh ấy không chịu nổi ~.”
Cố Tịch Dao nói một câu khẩu vị quá nặng vô cùng mập mờ.
Ánh mắt của cô như muốn nói dáng người Cố Anh Thư quyến rũ thướt tha cũng không phải khẩu vị của Bắc Minh Quân vậy…
Cố Anh Thư tức giận đến sắc mặt xanh trắng đan xen.
“Anh Bắc Minh…” Cố Anh Thư cố nén lửa giận, ngược lại làm nũng với Bắc Minh Quân: “Lần sau em nhất định sẽ nhiều chú ý món anh thích. Thật ra em du học ở nước ngoài cũng thường xuyên tự mình nấu cơm, mẹ em khen em nấu rất ngon. Khi nào anh có thời gian thì đến nhà em, em tự mình xuống bếp để anh nếm thử tài nghệ của em…”
Cố Tịch Dao nghe thấy những lời này thì nổi hết da gà
Mười ngón không dính nước của Cố Anh Thư sẽ xuống bếp? Đánh chết cô cũng không tin.
Bắc Minh Quân im lặng hồi lâu, lúc này mới nhướng mày: “Chờ có thời gian…”
Anh cố ý kéo dài âm cuối. Sau đó, lại im lặng.
Cố Tịch Dao mở to mắt, nhưng thật ra có chút giật mình Bắc Minh Quân lại nói chuyện với loại người này!