Chương 1802 Sau đó bọn họ cầm cây gậy cảnh sát ở trong tay áp giải Vân Chi Lâm và Cố Tịch Dao đi dọc theo hành lang đến thang máy, bước vào thang máy đi xuống lầu. Giờ phút này, mặc dù thời gian đã rất muộn, Nhưng mà khách sạn Daredevil Empire là một khách sạn năm sao, ở trong đại sảnh vẫn đèn đuốc sáng trưng, khách ra vào không dứt. Thậm chí còn có một đoàn khách du lịch vừa mới xuống máy bay liền được xe buýt của sân bay đưa đến nơi này để nghỉ ngơi. Đám người này đã làm xong thủ tục đăng ký, đang đi về phía thang máy. Nhìn thấy phía đối diện có hai cảnh sát đi tới, hơn nữa bọn họ còn đang bắt một nam một nữ. Mọi người nhìn thấy đôi nam nữ đang ôm đầu, mấy cái này đã được nhìn thấy ở trên tivi hết rồi, chắc chắn là lại đang tiến hành mua bán không đạo đức. Ở trong nhóm đó còn có mấy người nhiều chuyện, là mấy người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi. Bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ Cố Tịch Dao rồi nói: “Nghìn xem đi, loại phụ nữ bại hoại như này đã làm ô nhiễm tập tục của xã hội, làm chuyện gì không được hay sao mà phải làm hoạt động như thế này, quả thật mất mặt mà! Chúng ta chụp hình đôi cẩu nam nữ này đăng lên trên mạng đi, để cho đám cư dân bạn vào chửi bọn họ.” Nói xong thì bọn họ cầm điện thoại, có chụp ảnh, có quay phim. Lời nói của bọn họ giống như là một cây kim thép cắm vào trong tim của Cố Tịch Dao một cách mãnh liệt. Cô ước gì giờ phút này mình trở thành một con sâu tìm được chỗ để chui vào, suốt đời này không bao giờ chui ra nữa. Cách nhóm người đang chụp ảnh không xa có một người phụ nữ đứng lẻ loi trơ trọi ở đó. Cô ta mặc một cái áo khoác dài màu cà phê sữa, cái mũ che chắn toàn bộ gương mặt vào trong bóng tối, chỉ lộ ra khóe miệng hơi nhếch lên cùng với cái cằm thon gọn. Cô ta cũng dùng điện thoại di động quay lại toàn bộ quá trình. Cô ta tận mắt nhìn thấy Cố Tịch Dao và Vân Chi Lâm bị cưỡng ép ra khỏi đại sảnh đi vào xe cảnh sát trong lời chửi rủa của tất cả mọi người. Lúc này cô ta mới cất điện thoại vào. Không tiếng động đi ra khỏi khách sạn, tan vào trong màn đêm tăm tối. Cô ta đi trên đường phố chẳng có mục đích. Màn hình điện thoại không ngừng chiếu lại một màn chật vật của Cố Tịch Dao ở trong khách sạn vừa mới được cô ta quay lại. … Cuối cùng người phụ nữ này đã tháo nón xuống. Trên bầu trời là ánh trăng lơ lửng, ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên người cô ta tạo ra một cái bóng rất dài. Khuôn mặt che kín sẹo của cô ta lộ ra khoái cảm được trả thù. … Cùng lúc đó, Anna đang ngồi một mình ở trong phòng khách, đã mười giờ rưỡi rồi, tất cả mọi người đã ngủ thiếp đi, nhưng cô vẫn đang chờ Cố Tịch Dao trở về.