Chương 2067 Trong lòng Cố Tịch Dao lập tức thở phào một hơi. Ăn xong cơm trưa, Dương Dương ngồi trước bàn cơm ợ một cái. Do thời gian cách nhau giữa bữa sáng và bữa trưa tương đối gần, hơn nữa Bắc Minh Quân về rồi cho cậu ăn uống no say. Bắc Minh Đông dùng khăn ăn nhẹ nhàng lau miệng của mình, nhìn Dương Dương cười nói: “Lâu như vậy không gặp, tướng ăn của con sao vẫn chưa sửa, ba của con cũng nhìn không nổi.” Dương Dương chỉ đành nhún vai: “Ba của con cả ngày đi sớm về trễ, đừng nói là cơm trưa, ngay cả cơm tối cũng rất ít ăn ở nhà” Từ lúc con trai trở về, Giang Tuệ Tâm thực ra vẫn chưa nói với anh câu nào. “Cháu ngoan, cháu đi chơi một lát đi, bà muốn nói chuyện với chú ba của cháu, lát nữa lại kêu nó chơi với con được không?” Dương Dương gật đầu, nhanh như chóp chạy lên lầu. Cậu biết, cho dù mình không đồng ý, vậy cũng là phí công. Cậu lập tức nhớ đến camera mà Trình Trình lắp đặt, mấy ngày nay cậu và Trình Trình luôn không thu hoạch được gì. Hoạt động lặp đi lặp lại mỗi ngày của Giang Tuệ Tâm là nhìn thấy họ liền ngáp. Đã không tìm được manh mối hài lòng nào, không bằng nghe lén đối thoại của bà nội kế và chú ba, hẳn là cũng rất thú vị. Sau khi Dương Dương vào phòng của Trình Trình liền nhẹ nhàng đóng cửa và khóa kĩ lại. Để đề phòng người khác bất ngờ từ bên ngoài đẩy cửa vào. Chuyện theo dõi bà nội kế là hoàn toàn bảo mật, ngay cả mẹ cũng không biết. Cậu ngồi trên bàn sách của Trình Trình. Trình Trình hơm nay thi, laptop liền để trên bàn. Cậu mở màn hình máy tính ra, mặt bàn ngăn nắp lập tức xuất hiện trước mặt Dương Dương. Thông qua thao tác nhiều ngày như vậy, Dương Dương đã có thể rất thuần thục mà khởi động camera. Đợi sau khi Dương Dương đi lên lầu, Giang Tuệ Tâm gọi Bắc Minh Đông đến phòng khách. Ở đây vừa khéo cũng là nơi camera có thể theo dõi được. Giang Tuệ Tâm dặn dò mấy người hầu tạm thời đừng đến phòng khách, mấy người hầu cũng đều hiểu đây là nói rõ giữa mẹ con họ có chuyện cần bàn bạc. “Đông Đông, lần này con về là vì thăm bà già này hả, hay là giống trước kia làm chút chuyện sau đó liền chạy?” Bắc Minh Đông nhìn mẹ cười hắc hắc: “Con là đặc biệt đến thăm mẹ đó, nhưng mà thuận tiện cũng là làm chút việc.” Giang Tuệ Tâm liếc nhìn con trai, khẽ hừ một tiếng: “Mẹ biết con không có lòng hiếu thảo như vậy. Bỏ đi đều nói con gái lớn không giữ được, giữ đi giữ lại giữ thành thù. Mẹ bây giờ ngay cả con trai cũng không giữ được rồi.” “Mẹ, xem mẹ nói kìa, lời nói sao lại khó nghe như vậy chứ. Con thừa nhận lần trước là lỗi của con, không nên cãi mẹ. Cho nên mẹ xem lần này con trở về không phải là tới thăm mẹ hay sao.” Bắc Minh Đông, đi tới đằng sau Giang Tuệ Tâm, hai tay bắt đầu bóp vai cho bà ta. Giang Tuệ Tâm thư thái nhắm mắt lại, hưởng thị sự hiếu thuận hiếm có này của con trai.