Chương 2068 “Đông Đông, không phải là mẹ nói con. Chuyện lần trước đó mẹ đều là vì tốt cho con. Người lớn như vậy rồi, quay phim còn có thể quay được bao nhiêu bộ nữa. Bây giờ nghệ sĩ thế hệ mới mọc lên rất nhiều. Cho nên mẹ luôn nghĩ, con là con cháu của nhà Bắc Minh, Bắc Minh Thị cũng nên có một phần của con mới đúng. Tóm lại không thể để một mình Quân nuốt trọn. Nhưng chúng ta thân cô thế cô, cho nên mới cần tìm người khác bắt tay đối phó Quân, lấy lại phần vốn dĩ thuộc về con. Mẹ ngày một già đi rồi, giúp con cũng không được nhiều nữa, mẹ không muốn đợi đến khi mẹ buông xuôi, con cái gì cũng không có, như thế mẹ làm sao có thể nhắm mắt được.” *** Bắc Minh Đông vừa nghe mẹ lại sắp nói bài ca cũ: “Mẹ, mẹ không cần gặp con thì nhắc đến chuyện này có được hay không, con trở về là để thăm mẹ, không phải nghe mẹ nói mấy chuyện tranh đoạt qua lại này.” Anh ta có hơi mất kiên nhẫn đứng dậy. Giang Tuệ Tâm thấy con trai tức giận, tuy trong lòng bà ta cũng có chút không vui, đó là vì chuyện này vốn dĩ bà ta muốn tốt cho con trai, nhưng ngược lại con trai lại không nhận phần tình này của bà ta. “Được được, mẹ không nhắc đến mấy chuyện này nữa là được chứ gì. Bất luận con vui lòng hay không, chuyện này mẹ ra mặt làm là được. Đúng rồi, con xem chuẩn bị ở trong nhà mấy ngày?” Bắc Minh Đông rút điện thoại ra xem: “Chắc khoảng 3-5 ngày gì đó.” * Đối thoại giữa Bắc Minh Đông và Giang Tuệ Tâm, Dương Dương nghe rõ ràng ở trong máy tính ở trên lầu. Đối với chú ba sẽ ở lại 3-5 ngày, cậu nhóc cảm thấy có hơi thất vọng, bời vì cậu nhóc cảm thấy kỳ nghỉ hè này của mình ấy mà không tốt thì sẽ trải qua trong vô vị. Nhưng cậu nhóc lại bắt được tin tức mới, bà nội kế lại có một vài động tác nhỏ mới, hơn nữa còn có liên quan đến ba. Nghe thì giống như bắt tay với người khác để chia tài sản của Bắc Minh Thị với ba. Xem ra chuyện này cần phải đợi sau khi Trình Trình trở về, nói với anh ấy. * Ăn xong bữa trưa, xe của đoàn người Bắc Minh Quân dừng ở dưới cao tốc của Bắc Minh Thị. Cố Tịch Dao có hơi băn khoăn, sao không lái thẳng đến bãi đỗ xe bên dưới. Lúc này Hình Uy ngoảnh đầu nói với Bắc Minh ngồi ở hàng ghế sau: “Ông chủ, tôi thấy thời gian sắp đến rồi, chúng ta cũng nên đi làm việc rồi.” Sau đó hơi ngại nhìn sang Cố Tịch Dao đang ngồi bên cạnh Bắc Minh Quân. Còn chưa đợi Hình Uy lên tiếng, Cố Tịch Dao cũng biết giữa bọn họ có chuyện phải làm: “Tôi xuống xe ở đây là được rồi.” Nói rồi cô đẩy cửa xe bước xuống. Khi cô chuẩn bị đi vào trong tòa nhà, Bắc Minh Quân xuyên qua cửa xe nói với cô: “Chiều nay tôi có thể cho phép em nghỉ ngơi, không cần đi làm, muốn làm gì thì đi làm.” Sau khi nói xong, Hình Uy đã lái xe đi xa rồi. Cố Tịch Dao đứng ở cửa lớn của tòa cao ốc Bắc Minh Thị, cô bây giờ đã tự do rồi, chiều có thể không cần đi làm nữa. Nhưng nên làm gì đây? Bỏ đi, vẫn là làm xong chuyện sáng nay phải làm trước đã. Cô không muốn đợi đến khi Bắc Minh Quân trở về, nếu như ngộ nhỡ muốn nghe thử báo cáo công việc cô làm mỗi ngày thì phải làm sao. Anh sẽ không quan tâm bạn có phải nghỉ hay không, sẽ chỉ nhìn vào công việc của bạn có hoàn thành hay không.