Chương 2090 “Mẹ…” Đối diện với chiếc giường trắng để thi thể Lục Lộ bị che lại, cô cuối cùng cũng không nhịn được, hét lên một tiếng xé rách trái tim, sau đó rơi nước mắt. Lý Thâm cũng không nhịn được mà xoay người, lấy chiếc khăn tay của mình lau nước mắt bên khóe mi. “Cô ơi, xin cô tránh ra, đừng cản trở công việc của chúng tôi.” Nhưng lúc này Cố Tịch Dao đâu còn nghe lọt tai nói của người bên cạnh, cô bây giờ đã hoàn toàn chìm vào trong đau thương khi mẹ mất. Lý Thâm đưa mắt nhìn Đường Thiên Trạch. Đường Thiên Trạch gật đầu, đi đến trước mặt Cố Tịch Dao: “Cô Cố, mẹ cô đã mất rồi, vẫn mong đừng qua đau thương. Chúng ta sang một bên ngồi đã, đừng cản trở công việc của người ta.” Nói xong, anh ta đưa ra kéo cánh tay của Cố Tịch Dao. Nhưng Cố Tịch Dao lại không có nhúc nhích. Cuối cùng, Đường Thiên Trạch cũng chỉ đành nhẫn tâm, cưỡng chế kéo Cố Tịch Dao rời khỏi chiếc giường phẫu thuật, sau đó nói với hai cô y tá: “Xin lỗi, mời hai người đi nhanh một chút.” “Mẹ, đừng rời bỏ con, mẹ…” Cố Tịch Dao khóc lóc, dùng sức giãy giụa. Cô muốn giữ mẹ lại, cho dù chỉ một lúc cũng được. Nhưng cô bây giờ lại không làm được. Khoảnh khắc y tá đẩy thi thể của Lục Lộ biến mất, cô cũng vì đau thương quá độ mà ngất đi. “Cô Cố, cô Cố!” Đường Thiên Trạch vội vàng đỡ lấy Cố Tịch Dao. * Khi Cố Tịch Dao mở mắt ra lần nữa, phát hiện mình đã nằm trên giường, trên người đắp chiếc chăn. Ở bên cạnh cô, một người đàn ông đang đứng ở đối diện cửa sổ. *** Cố Tịch Dao liếc nhìn người đàn ông đứng trước cửa sổ. Cô cảm thấy mắt có hơi mơ hồ, nhìn không rõ. Đây có lẽ chính là nguyên nhân lo lắng quá độ, ảnh hưởng đến thị lực. Cô dùng sức nhắm mắt lại, sau đó lại nhìn qua, mới coi như nhìn rõ người đàn ông đứng ở đó là Đường Thiên Trạch. Anh sao lại ở đây? Cố Tịch Dao lại quay đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh, hoàn cảnh hình như rất giống với phòng bệnh của mẹ, hơn nữa còn có thể ngửi được một mùi thuốc nhàn nhạt. Không phải là cô bây giờ đang ở trong bệnh viện chứ. Vừa nghĩ đến bệnh viện thì lập tức nhớ đến mẹ. Cô dùng sức ngượng người dậy. “Cô tỉnh rồi, bây giờ cơ thể của cô còn chưa có hồi phục, nghỉ ngơi thêm lúc nữa đi.” Cố Tịch Dao phát hiện âm thanh khẽ khàng vẫn bị Đường Thiên Trạch phát giác. Anh nói rồi thì đi đến bên giường. Cố Tịch Dao đã ngượng người dậy, muốn bước xuống. Biểu cảm của cô rõ ràng rất kiên định. Cô phải đi gặp mẹ, chuyện tối qua cô chỉ cho rằng là một cơn ác mộng mà thôi.