Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

chương 2091

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 2091 “Này, Nguyên, cô muốn đi đâu?” Đường Thiên Trạch thấy cô có hơi khó nhọc đứng dậy, sau đó có hơi lảo đảo đi về phía cửa. Anh vội vàng đưa tay đỡ lấy cô. “Tôi, tôi phải đi gặp mẹ tôi, hôm nay tôi còn chưa đi thăm bà ấy. Bà ấy còn đang đợi tôi cùng bà ấy đi dạo.” Cố Tịch Dao nói rồi, bước chân lại trở nên càng nhanh hơn. Đường Thiên Trạch kéo Cố Tịch Dao lại: “Nguyên, cô bây giờ phải bình tĩnh một chút, mẹ cô tối qua đã qua đời rồi. Cô đã không gặp được bà ấy nữa rồi.” Cố Tịch Dao sau khi nghe thấy lời anh ta nói, ngoảnh đầu hằn học trừng mắt với Đường Thiên Trạch: “Anh nói linh tinh! Mẹ tôi sao có thể chết chứ, cơ thể của bà ấy ngày một tốt hơn, hai hôm trước tôi còn cùng bà ấy đi dạo. Bác sĩ nói rồi, bà ấy khôi phục rất tốt, mấy tháng nữa là có thể về nhà rồi.” Nói rồi, cô dùng sức muốn giãy thoát khỏi cọng kìm của Đường Thiên Trạch. Nhưng lần này anh ta lại không có buông tay cô ra, mà nắm cô càng chặt. Anh ta hiểu tâm trạng của cô lúc này. “Tâm trạng của cô tôi có thể hiểu, nhưng cô như này không thể khiến mẹ cô sống lại được. Tôi nghĩ, bà ấy ở trên trời cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng bây giờ của cô đâu. Hôm nay cô nơi nào cũng không thể đi, ở lại đây, cố gắng nghỉ ngơi. Tôi sẽ ở đây phụ trách chăm sóc cô.” Đường Thiên Trạch nói xong, xoay người đứng canh trước cửa phòng bệnh, không để cô có bất kỳ cơ hội đi ra ngoài. “Đường Thiên Trạch! Anh có quyền và tư cách gì giam tôi ở đây. Anh như thế là vi phạm pháp luật đây có biết không hả.” Cố Tịch Dao đứng ở trước mặt Đường Thiên Trạch vừa phẫn nộ quát, vừa dùng sức muốn kéo anh ta ra. Chỉ có điều bất luận cô dùng bao nhiêu sức, cũng vẫn không thể khiến Đường Thiên Trạch di chuyển một bước. “Nguyên, cô đừng phí công vô ích nữa, tôi sẽ không rời khỏi đây nửa bước. Nếu như cô còn không nghe lời, vậy tôi cũng chỉ đành dùng thủ đoạn khác khiến cô ngủ một giấc vậy.” Đường Thiên Trạch nói xong, sắc mặt hơi thay đổi. Nụ cười quen thuộc trước kia dành cho Cố Tịch Dao đã không thấy nữa, mà thay vào đó là gương mặt đanh lại, toát ra thái độ không cho phép kháng cự. “Đường Thiên Trạch, tôi cầu xin anh đây, tôi chỉ muốn nhìn thấy mẹ tôi còn không thể sao. Anh để cho tôi ra ngoài đi, tôi…” Nhưng vẫn chưa đợi Cố Tịch Dao nói xong thì cảm thấy một trận hơi đau nhói, sau đó cảm thấy cơ thể có hơi mềm nhũn, hơn nữa đầu có chút choáng. Đường Thiên Trạch lập tức đỡ lấy Cố Tịch Dao, ôm cô lên: “Nguyên, xin lỗi.” *** Đường Thiên Trạch để Cố Tịch Dao nằm trên giường, sau đó đắp lại chăn. Anh cúi đầu nhìn bộ dạng ngủ say của cô thì không khỏi thở dài. Đau khổ mất đi mẹ, anh đâu phải chưa từng nếm thử. Năm đó anh ta nếu không phải vào tù thì đã gặp mặt mẹ lần cuối. Đây cũng là tin tức anh ta từ sau khi được phóng thích mới biết được. Mẹ của Đường Thiên Trạch biết con trai vào tù thì vội vàng từ nước ngoài bay trở về gặp con trai. Nhưng trong lúc bay máy bay gặp nạn, kết quả người trong máy bay đều chết hết. Loại đau khổ khi mất đi người thân đó là kiểu khó lòng ngôn ngữ biểu đạt được. Cho nên đối mặt với Cố Tịch Dao, anh ta thật sự rất khó đưa ra bất cứ lựa chọn nào. Nhưng vì tốt cho cô, cũng là dặn dò của Lý Thâm. Nếu như cô không muốn nghỉ ngơi, có thể dùng một vài thủ đoạn thích hợp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio