Chương 2099 Thấy hai mắt cô nhắm chặt nằm trên giường, hô hấp đều đặn. Ở đây có bác sĩ có thể chăm sóc cô 24/24. Đối với cái chết của mẹ cô, anh không giúp được gì. Việc có thể làm được, có lẽ chỉ là mấy thứ này. * Một giấc này, Cố Tịch Dao ngủ trong thời gian rất dài, có lẽ là vì liều lượng mà Đường Thiên Trạch dùng cho cô hơi lớn. Khi cô mở mắt ra lần nữa thì phát hiện căn phòng mình ở đã thay đổi rồi. Thậm chí người bên cạnh cô cũng đã không phải là Đường Thiên Trạch, mà là Bắc Minh Quân. Anh có lẽ là vì quá mệt, hoặc do nguyên nhân gì khác, ngồi trên sô pha cách cô không xa, mắt nhắm nghiền ngủ say. Trong phòng bệnh, rèm cửa kéo chặt, khiến cô không thể biết bây giờ là mấy giờ rồi. Cô khẽ vén chăn đắp trên người ra, khẽ bước xuống giường. Khi hai chân chạm mặt đất thì bỗng cảm thấy chân của mình hình như đã không còn là của mình nữa, có hơi không nghe chỉ huy mà run rẩy. Do cô căn bản không thể tự đi lại bình thường, chỉ có thể dùng tay bám vào một số thứ. Như thế cô đã tạo ra một vài âm thanh khe khẽ, cũng làm cho Bắc Minh Quân giật mình tỉnh lại. “Tịch Dao, em bây giờ còn chưa thể hoạt động, trở về giường nghỉ ngơi một lúc.” Bắc Minh Quân đứng dậy, đưa tay đỡ lấy cơ thể còn đang run rẩy của cô. Đối mặt với Bắc Minh Quân, Cố Tịch Dao dường như không có nổi giận như với Đường Thiên Trạch, mà giống như một con cừu non nghe lời. Điều này có lẽ là kinh nghiệm đã tích lũy trong cuộc đấu tranh trường kỳ giữa anh và cô. Phản kháng nhiều lần, cũng chỉ có thể đổi lại vài lần thắng lợi, còn lại đa số đều là thất bại mà từ bỏ. Bắc Minh Quân đỡ Cố Tịch Dao trở lại giường, chỉ có điều anh để cô ngồi. Sau đó bản thân ngồi ở bên mép giường. Một ngày không gặp, anh phát hiện khí sắc của Cố Tịch Dao đã xuống sắc rất nhiều, giống như mới khỏi sau trận ốm nặng. Nói thật trong lòng anh thật sự có hơi đau lòng. Lúc này, điện thoại trong chiếc túi nhỏ mang theo người của Cố Tịch Dao đổ chuông. Bắc Minh Quân từ trên kệ đầu giường cầm lấy chiếc túi nhỏ, đưa cho Cố Tịch Dao. “Anh nghe đi, chắc là tụi nhỏ gọi điện tới. Bọn chúng mỗi ngày đều sẽ gọi điện báo bình an cho tôi.” Cố Tịch Dao cảm thấy tâm trạng của mình lúc này đều không thể nghe điện thoại của bọn trẻ, cô sợ mình sẽ nhớ đến mẹ, sau đó không nhịn được mà khóc thành tiếng trong điện thoại. Bắc Minh Quân gật đầu, rút điện thoại ra: “Alo.” “Ya, là ba. Còn còn tưởng mẹ nghe máy cơ.” Rất rõ ràng Dương Dương không có ngờ lúc này ba sẽ ở bên cạnh mẹ. Đây cũng là lần đầu tiên Bắc Minh Quân nghe thấy giọng của tụi nhỏ trong hơn nửa tháng nay từ lúc tụi nhỏ rời khỏi. Tuy bình thường anh cũng không từng nghĩ gọi điện thoại cho bọn chúng, hỏi han tình hình. Nhưng điều này không có nghĩa là anh không quan tâm bọn họ, bởi vì anh vẫn sẽ chú ý động thái của Bắc Minh Đông.