Chương 2176 Sắc mặt của Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành đều thay đổi, nhất là Dư Như Khiết, có làm như thế nào bà ta cũng không nghĩ đến con của mình lại có liên quan đến cái chết của Lục Lộ. “Trình Trình, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy, mau nói cho bà biết đi.” Trình Trình liền nói hết tất cả những gì mình biết ra, nói hết cho Dư Như Khiết nghe. Sau khi nghe xong Mạc Cẩm Thành nhíu chặt lông mày, thật sự là không hiểu cái gì cả: “Giữa thằng bé Quân và Lục Lộ có thể có thù oán gì chứ, huống hồ gì bà ấy nằm viện không phải đều là do một tay nó chuẩn bị ư.” “Trình Trình, cháu có biết là chứng cứ cảnh sát đến bắt giữ ba của cháu hại bà ngoại của cháu là gì không?” Dư Như Khiết hỏi Trình Trình cẩn thận suy nghĩ lại, đột nhiên nhớ đến cái gì đó sau đó mới nói: “Hình như là cháu nghe thấy bọn họ nói là hộp cơm gì đó, có lẽ là có liên quan đến chuyện này.” … “Trình Trình, cháu nói cái gì chứ? Ba của cháu bị bắt lại có liên quan đến hộp đựng thức ăn?” Dư Như Khiết vừa nghe đến đây sắc mặt của bà ta lập tức thay đổi. Trình Trình cũng nhìn thấy biểu cảm của bà nội thay đổi, cậu còn tưởng rằng là bà nội bởi vì sau khi biết được ba vào tù cho nên mới có biểu hiện như vậy. Nhưng mà cậu vẫn nghiêm túc gật đầu: “Dạ đúng vậy bà nội, bà nội yên tâm đi, cháu tin tưởng là ba chắc chắn vô tội, chắc chắn là sau lưng của ba còn có một người.” Sau khi Mạc Cẩm Thành biết tin tức này thật ra cũng khiếp sợ, chỉ có điều là ông ta bình tĩnh hơn nhiều. “Như Khiết, có phải là thân thể của em có chút không thoải mái không, nếu không thì đi vào trong nghỉ ngơi một lát đi?” Ông ta nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của Dư Như Khiết, sợ hãi là bà sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Dư Như Khiết nhìn Trình Trình rồi lại nhìn Mạc Cẩm Thành, hai hàng nước mắt nhanh chóng chạy xuống. “Cẩm Thành, em biết là anh quan tâm em, chỉ là em nợ thằng bé Quân nhiều lắm, em không muốn để cho nó bởi vì chuyện này còn phải gánh vác thay cho em.” Trình Trình ở một bên nhìn thấy bộ dạng của bà nội, nghe thấy lời nói của bà thật sự là càng ngày càng không thể hiểu được, nhưng mà hình như là chuyện của ba có liên quan gì đến bà nội. “Bà nội, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy, sao cháu lại không hiểu gì hết?” Dư Như Khiết nhẹ nhàng thở ra: “Nguyên nhân của chuyện này đều bắt nguồn từ bà, lúc đó bà ngoại của cháu vẫn còn đang nằm viện mà bà thì đã xuất viện rồi, mẹ của cháu bận rất nhiều việc không có thời gian đến chăm sóc cho bà ngoại của cháu, cho nên bà thỉnh thoảng sẽ đến đấy thăm bà ấy. Khoảng thời gian gần đây bởi vì sức khỏe của bà không thoải mái, cho nên không có đi thăm bà ấy, có điều là ngày nào bà cũng sẽ để ba của cháu mang chút canh bổ đến cho bà ấy, hộp cơm mà lúc nãy cháu vừa nói chắc có lẽ là do bà đã kêu ba cháu mang qua.” Trình Trình sững sờ, có làm như thế nào cậu cũng không nghĩ tới được đáp án sẽ là như thế này, cậu nhỏ giọng hỏi: “Bà nội, vậy tại sao bà lại muốn hại chết bà ngoại chứ?” Đây cũng là câu hỏi mà cậu không muốn hỏi nhất, cho dù là bà nội hay là bà ngoại hai người bọn họ đều là người thân của mình, cậu không muốn bất kỳ người nào trong bọn họ phải xảy ra chuyện. Dư Như Khiết đau đớn lắc đầu: “Bà chưa từng nghĩ đến muốn hại chết bà ngoại của cháu, thật ra thì bà cũng không biết rốt cuộc chuyện này là như thế nào nữa.” Dư Như Khiết nói xong lại đứng dậy. “Như Khiết, em muốn làm cái gì?” Mạc Cẩm Thành cũng vội vàng đứng dậy theo, ông ta sợ là bà bởi vì biết Bắc Minh Quân bị bắt sẽ làm ra chuyện gì đó ngốc nghếch. Từ tận trong đáy lòng của Trình Trình cũng không tin là bà nội sẽ hại ba hay là bà ngoại, cho dù là mình với bà cũng chỉ gặp nhau có một hai lần, nhưng mà khí tức phát ra từ trên người của bà nội rất bình thản, rất dễ chịu.