Chương 2177 Huống hồ gì hiện tại hai tay của bà cũng không có, cho dù là muốn đi hại người thì cái đó phải cần có năng lực hành động mới có thể làm được. Hình như là chuyện này không đơn giản như vẻ bề ngoài. “Bà nội, trước tiên bà không cần phải gấp gáp, cháu tin tưởng là bà cũng vô tội, chỉ có điều là chuyện này quá kỳ quái, để cháu suy nghĩ cẩn thận lại đã.” Đầu óc của cậu nhanh chóng xoay chuyển, phân tích tất cả thông tin mà mình đã biết. Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành đều đứng nguyên tại chỗ nhìn Trình Trình, lời của cậu cũng đã nhắc nhở bọn họ chuyện này xảy ra không hề đơn giản. Sau khi Trình Trình suy nghĩ một trận thì mới nói: “Ông nội Mạc, bà nội, cháu cảm thấy là chắc chắn đằng sau chuyện này còn có một người thứ ba, có lẽ là sau khi tìm được người này rồi thì chân tướng của toàn bộ mọi chuyện mới có thể được rõ ràng.” “Trình Trình, cháu nói cái gì chứ, còn có người thứ ba?” … Dư Như Khiết có chút kỳ quái mà hỏi, bà ta chưa từng nghĩ đến phương diện này: “Nhưng mà hộp cơm đó là do bà đã kêu ba của cháu lấy từ chỗ của bà mà.” “Đúng vậy đúng vậy, ông với ba của cháu cũng đã từng tiếp xúc với nhau, là một người rất cẩn thận, tuyệt đối sẽ không để bất cứ người nào động tay động chân dưới mắt của nó.” Mạc Cẩm Thành bổ sung thêm. Ông ta nói rất khách quan, cũng không phải là vì muốn bảo vệ cho người nào đó thì sẽ nói hoặc là làm một vài truyện trái với lương tâm. Trình Trình gật gật đầu: “Cháu và ba đã sống bên nhau nhiều năm như vậy, cháu cũng hiểu ông ấy rất rõ, cháu rất đồng ý với cách nói của ông nội Mạc, nhưng mà hình như là hai người không nghĩ đến một vấn đề khác.” Nói đến đây, sắc mặt của cậu mang theo áy náy nói với Dư Như Khiết: “Bà nội, những lời mà cháu nói tiếp theo có lẽ sẽ làm tổn thương đến bà, cháu mong là bà đừng để ý.” Dư Như Khiết nhẹ gật đầu: “Không có chuyện gì đâu Trình Trình, có lời gì thì cháu cứ nói ra đi.” “Bà nội, cháu có một nghi vấn hai cánh tay của bà hành động bất tiện, vậy thì sao bà có thể nấu canh cho bà ngoại được vậy?” Vấn đề này của Trình Trình đã nhắc nhở Dư Như Khiết. Vừa rồi bọn họ đều vẫn luôn suy nghĩ sau khi canh được đưa qua thì có người nào đó làm chút chuyện ở trong, nhưng tuyệt đối không ngờ đến trước lúc đó lại có thay đổi gì. Nhưng mà nghĩ đến đây hình như là Dư Như Khiết lại nhớ ra cái gì đó, nhưng mà rất nhanh liền liên tục lắc đầu tự nhủ: “Bà tin là cũng không thể nào là bà ấy, bà ấy sẽ không hại Lục Lộ.” Lông mày của Trình Trình hơi nhíu lại, mặc dù là nghe không rõ bà nội đang nói cái gì, nhưng mà từ đôi ba câu vẫn có thể nghe ra được hình như là còn có một người khác nữa. “Bà nội, có phải là còn có một người nữa không? Rốt cuộc người đó là ai vậy, rất có thể đây chính là nhân vật mấu chốt của chuyện này.” Không đợi Dư Như Khiết mở miệng Mạc Cẩm Thành lập tức nghĩ đến một người, chỉ là ông ta cũng cảm thấy không có khả năng, nhưng mà ông ta vẫn nói tên của người kia ra khỏi miệng: “Như Khiết, người mà em nói có phải là Giang Tuệ Tâm không vậy.” Sao trong chuyện này còn có dính líu đến bà nội ở nhà cổ nhà họ Bắc Minh, đúng là bình thường bà cũng sẽ thường xuyên nấu canh cho bọn cậu uống, nhưng mà cũng không có ai bởi vì vậy mà xảy ra chuyện gì. Huống hồ gì bà nội ấy vẫn luôn rất hòa nhã với mọi người, nếu như kết nối bà với vụ án này cũng để cho Trình Trình không thể tiếp nhận được.