Chương 2284 … Bắc Minh Quân nhìn khuôn mặt ngọt ngào của con gái đang chiếu trên tivi, trong lòng cảm thấy ấm áp. “Ừ, sau khi ba đi, mẹ của con… Chắc là bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi?” Nói xong, ánh mắt của anh lại di chuyển đến tấm ảnh của Cố Tịch Dao, anh còn tiện tay phóng to bức ảnh lên. “Xem ra là luôn tồn tại chút chênh lệch giữa hình ảnh và người thật.” Bắc Minh Quân không kiềm chế được mà nhỏ giọng thì thầm một câu, giống như là đang nói chuyện với hình ảnh, lại giống như là đang làm bầm lầu bầu. “Ba ơi, ba đang nói cái gì vậy?” Trình Trình trốn ở trong chăn, lời nói lúc nãy cậu bé nghe không rõ ràng cho lắm, cậu bé hỏi lại một lần nữa. “À, không có gì đâu, xung quanh con rất yên tĩnh, không phải là con trốn ở trong chăn gọi điện thoại đó chứ.” Trình Trình nhẹ gật đầu, đối với sức quan sát hết sức nhạy cảm của ba, cậu bé không cảm thấy giật mình hoặc là bất ngờ chút nào: “Dương Dương đã ngủ rồi, con sợ làm ồn đến em ấy, cho nên…” “Con có chuyện gì muốn nói với ba à?” Hai ba con bọn họ đã ở chung với nhau nhiều năm như vậy, ít khi có loại thời gian rảnh rỗi nói chuyện phiếm với nhau, đa số đều là có chuyện mới có thể nói chuyện với nhau. Cũng chính vì vậy, những ngày Trình Trình sống bên cạnh của ba đều không ngừng tràn ngập các loại sự việc. “Ba ơi, ngày mai ba có thời gian không vậy? Ngày mai mẹ sẽ dẫn bọn con đi đưa tiễn bà ngoại, em gái cũng sẽ đi, nếu như ngày mai có thể thì…” “Ừ, để ba xem tình hình cái đã.” Bắc Minh Quân giương mắt nhìn thoáng qua thời gian: “Còn có chuyện gì khác không, nếu như không có thì con nghỉ ngơi sớm đi.” Trình Trình gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói một câu: “Chúc ba ngủ ngon. À đúng rồi, sáu giờ sáng sớm ngày mai không được đến muộn đâu ạ.” Nói xong, cậu liền cúp máy điện thoại. Ngày mai là ngày đưa tang cho bà ngoại… Hai khuỷu tay của Bắc Minh Quân chống đỡ trên chân, hai tay đang không ngừng ma sát với nhau. Một lát sau anh đứng dậy. Chậm rãi đi đến trước tủ lạnh, mở cửa ra lấy một chai bia. Sau đó anh lại trở về phía trước tivi rồi ngồi xuống. Hơi ngửa đầu lên, anh uống hết một chai bia vào trong bụng mà không hít thở cái nào, sau đó cơ thể khẽ đảo qua bên cạnh, cả người nằm ở trên ghế sofa. Anh lại cầm điện thoại di động lên lần nữa, nhấn nút gọi mẹ mình. “Quân, con vẫn khỏe chứ?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói của mẹ, cái này để cho anh cảm nhận được sự ấm áp đã lâu rồi chưa có. Thường ngày, vào khoảng thời gian này Dư Như Khiết đã nghỉ ngơi từ sớm, chuyện này Bắc Minh Quân biết rất rõ ràng, nhưng mà anh cảm thấy cuộc điện thoại này anh cần phải gọi cho bà. “Ngày mai Tịch Dao sẽ dẫn theo bọn nhỏ đưa tiễn mẹ cô ấy đoạn đường cuối cùng, sáu giờ sáng ngày mai sẽ xuất phát từ biệt thự.” “Quân, bây giờ con đang ở đó à, vậy ngày mai con có đến đó không?” Dư Như Khiết vội vàng hỏi. “Để nhìn tình huống đã.” Bắc Minh Quân nói xong thì cúp điện thoại. “Quân, Quân…” Dư Như Khiết kêu tên của con trai với điện thoại di động, nhưng mà đáp lại bà là âm thanh máy bận. Giọng nói của Bắc Minh Quân nghe ở trong điện thoại trông có vẻ rất tiêu cực, chắc là gặp chuyện gì đó. Nhưng mà đối với anh mà nói, còn có vấn đề gì lại có thể làm khó anh được? Sau khi ra tòa, Dư Như Khiết muốn tìm cơ hội để trò chuyện với con trai, nhưng mà ngặt nỗi con trai lại không cho mình bất cứ cơ hội nào. Bây giờ nghe thấy giọng điệu của con trai như thế ở trong điện thoại, bà không khỏi lo lắng.