Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

chương 2382

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

“Em thích loại điện thoại kiểu gì?” Tư Đồ Không nghĩ đến mục đích quay trở về, liền trực tiếp hỏi cô. Đương nhiên anh chính là muốn phá vỡ bầu không khí ngột ngạt lúc nãy. Bầu không khí như vậy anh không thích, cực kỳ không thích.

“Cái gì cũng được, anh tùy tiện mua một cái, có thể gọi điện thoại là được rồi.” Liễu Ảnh ngây người, hiển nhiên cô không nghĩ tới anh vì vấn đề này mà quay về. Có điều cô từ trước đến giờ đều không đòi hỏi, anh mua cái gì cô sẽ dùng cái đó.

Trước đây, anh mua rất nhiều đồ cho cô nhưng chưa bao giờ hỏi qua ý kiến của cô, cũng không hỏi cô có thích hay không.

Hôm nay anh lại đặc biệt quay trở về hỏi cô thích kiểu điện thoại như thế nào?

Tư Đồ Không khiến cô cảm thấy không quen. Đây không phải là Tư Đồ Không mà cô biết, cô không thích cảm giác xa lạ này, cảm giác không cách nào đoán được.

“Thích kiểu nào? Màu gì?” Tư Đồ Không nghe giọng điệu quá mức tùy ý của cô thì có chút bất mãn, nhưng anh vẫn nhịn, anh lại tỉ mỉ hỏi ý kiến cô.

“Màu thì chọn màu trắng đi, những cái khác anh cứ xem rồi chọn đi.” Liễu Ảnh thật sự không có yêu cầu gì, nhưng cô biết một khi anh đã truy hỏi, nếu cô không trả lời thì anh nhất định sẽ không chịu ngừng, nên đành nói đại một màu.

“Màu trắng? Em thích màu trắng?” Con ngươi Tư Đồ Không khẽ lóe, hỏi lại lần nữa, anh đang nghĩ màu mà bình thường cô thích là màu trắng sao?

Những thứ bình thường anh mua, cô trước giờ sẽ không chủ động dùng, phần lớn đều chưa từng mở ra, lúc anh mua những thứ đó về, cô cũng chưa từng nói thích hay không thích.

Bình thường cô cũng ít khi tự mình mua đồ.

Cho nên anh thật sự không biết cô thích màu gì.

“Ừ.” Liễu Ảnh khẽ đáp, cô quay đầu, rũ mắt, giấu đi tất cả cảm xúc trong ánh mắt.bg-ssp-{height:px}

Thực ra cô không thích màu trắng, ngược lại cô thích màu đỏ hơn.

Cô ở cùng Tư Đồ Không năm năm, ngay cả cô thích màu gì anh cũng không biết, cô cũng không rõ anh ép cô ở bên cạnh có ý nghĩa gì?

Thật sự là vì tra tấn lẫn nhau sao?

“Được, tôi đi mua cho em.” Tư Đồ Không nhìn biểu cảm cô, không hỏi nhiều nữa, trong lòng đã có quyết định.

Liễu Ảnh rũ mắt ngồi trên sofa, cô không trả lời, cũng không đứng dậy.

Anh nhìn cô, thầm thở ra một hơi, sau đó khom người, mặt anh đặt trên cổ cô, khẽ hôn lên: “Bảo bối, đừng ngồi ngây ở đây, lên lầu nghỉ ngơi một lát.”

“Không sao, tôi không mệt, tôi ngồi đây một lát.” Liễu Ảnh không muốn cử động, cô cảm thấy mình lúc này như không có chút sức lực nào.

“Em biết không? Anh hi vọng em vui vẻ.” Tư Đồ Không nhìn ra cô không vui, anh ép cô ở lại bên mình, nhưng anh thật sự hi vọng cô có thể vui vẻ.

Liễu Ảnh nghe thấy lời của anh, cơ thể khẽ nhúc nhích, nhưng mắt cô vẫn rũ xuống, chậm rãi hỏi: “Nếu tôi ở đây không vui, anh sẽ thả tôi đi sao?”

Trái tim Tư Đồ Không trực tiếp rơi xuống đáy, giây lát sau, mắt anh khẽ híp lại, trầm giọng nói: “Sẽ không.”

Dù biết rõ cô không vui, anh cũng không thể thả cô đi, không thể!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio