Chương
“Ừ, tôi biết rồi.” Khóe môi cô khẽ cong lên như mỉm cười, nhưng nhìn lại không có bao nhiêu ý cười, sau đó cô bỗng đứng dậy, cách xa anh: “Tôi lên lầu.”
Nói xong thì không để ý tới anh nữa, thậm chí còn không thèm quay đầu liếc anh một cái bèn đi thẳng lên lầu.
Tư Đồ Không híp mắt trầm xuống, bất giác vươn tay ra, muốn giữ lấy cô, nhưng một khắc sau, anh vẫn nhịn được, anh bắt được cô thì sao?
Anh nhìn cô lên lầu, vào phòng, sau đó mới lại rời đi.
Anh ra khỏi biệt thự, bước lên xe, khuôn mặt âm trầm như mưa to gió lớn.
Tài xế Lý hoàn toàn kinh ngạc, tổng giám đốc lúc quay về rõ ràng nhìn còn rất vui vẻ, sao vào một chuyến đi ra lại hoàn toàn thay đổi rồi?
Rốt cuộc là chuyện gì?
Cãi nhau với cô Liễu sao?
Nhưng cô Liễu dịu dàng như vậy, hiểu ý như vậy, hẳn không thể cãi nhau với tổng giám đốc đi?
Nhất định là vấn đề của bản thân tổng giám đốc.
Tài xế Lý trước đó còn nói rất nhiều, bây giờ thấy dáng vẻ này của tổng giám đốc nhà mình thì một câu cũng không dám lên tiếng.
Lúc sắp chạng vạng, Liễu Ảnh nhìn thấy bài thanh minh tin tức Tư Đồ Không sắp kết hôn hôm qua trên mạng.
Các truyền thông lớn đưa ra thanh minh, nói tin tức không chính xác, nói có người cố ý phát tán tin tức sai lệch.
Đương nhiên, không nghe thấy bà Tư Đồ trong bài đăng, bài đăng trước đó nói Tư Đồ Không sắp kết hôn cũng không nhắc tới những tin tức đó là do bà Tư Đồ nói ra.bg-ssp-{height:px}
Vì bà Tư Đồ trước đó đã làm quan hệ với các truyền thông lớn rồi.
Liễu Ảnh thấy những tin tức thanh minh này thì khẽ cau mày, trước đó Tư Đồ Không đã nói với cô những tin tức đó là giả.
Lời anh nói cô vẫn tin, người đàn ông đó quá kiêu ngạo, quá cuồng vọng, căn bản khinh thường việc nói dối.
Nhưng những tin tức đó là thật hay giả đối với cô mà nói đều không quan trọng, cô cũng không quan tâm.
Nhưng cô không nghĩ tới chỉ mới ngắn ngủi không tới một ngày mà các truyền thông lớn đều đã viết bài thanh minh, chuyện cứ giải quyết như vậy sao?
Liễu Ảnh nhìn tin tức trên mạng, ngây người, thực ra cô lại muốn chuyện Tư Đồ Không sắp kết hôn với cô Mục là thật, như vậy cô càng dễ rời đi hơn.
Cô tùy ý chuyển mắt, sau đó đóng máy tính, cô nhớ ra, cô vẫn chưa mua thuốc tránh thai khẩn cấp, thời gian hữu hiệu của thuốc rất dài, bây giờ vẫn còn kịp.
Cô sửa soạn sơ một chút, sau đó xuống lầu, thay giày liền ra ngoài, cách biệt thự không xa có một nhà thuốc.
Trước đây Tư Đồ Không nói không cho cô ra ngoài, với tác phong của anh, rất có khả năng sẽ cho người canh giữ bên ngoài, cho nên chỉ sợ cô không thể đi xa được.
Cô nghĩ chỉ cần mình đi xa một chút thôi thì e rằng có khả năng sẽ bị người của anh bắt về.
Liễu Ảnh ra khỏi biệt thự, ánh mắt bất giác nhìn xung quanh, không phát hiện ai khả nghi.
Nhưng cô không phát hiện không có nghĩa rằng Tư Đồ Không không cho người thầm quan sát cô.
Người anh tìm nhất định không phải loại bao cỏ.