Chương
Đường Minh Hạo đương nhiên cũng hiểu rõ, cho nên mới có chút khó xử, không biết nên kêu Cố Ngũ trả lời thế nào.
“Chú cứ nói tôi không phối hợp.” Nó bây giờ nhất định không thể ra ngoài, cho nên chỉ có thể cực lực nghĩ cách.
“lão đại, Đường Minh Hạo không phối hợp lắm.” Mắt Cố Ngũ lóe lên, cậu chủ nhỏ đã phân phó như vậy, anh ta đương nhiên phải nghe rồi.
“Ừ, tôi biết rồi” Cậu ba Nguyễn nghe thấy lời của anh ta xong thì cũng không hỏi gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
“Gì? Ông ấy cứ cúp như vậy? Ý gì?” Đường Minh Hạo rõ ràng sững sờ, dù sao nó cũng chỉ là một đứa bé, lúc mấu chốt vẫn không bình tĩnh được, đặc biệt là lúc chuyện xảy ra ngoài ý muốn, không nằm trong tâm kiểm soát, nó rõ ràng có chút gấp gáp.
“Tôi cũng không biết, cuộc điện thoại vừa nãy mở loa ngoài, cậu cũng nghe thấy rồi, lão đại vừa nãy không nói gì cả đã cúp máy rồi.” Cố Ngũ cũng vô cùng ngoài ý muốn với hành động này của lão đại nhà mình, không rõ là tình huống gì.
Đường Minh Hạo chớp chớp mắt, lại chớp chớp, nghỉ hoặc càng thêm sâu, Nguyễn Hạo thần sao không ra bài như lẽ thường.
Tình hình này quá quỷ dị!
Đôi mắt Đường Minh Hạo lại dán vào camera giám sát, chính xác mà nói là dán vào xe của Nguyễn Hạo thần.
Chiếc xe vốn luôn đậu không chút động tĩnh gì đột nhiên động, đương nhiên, không phải cửa xe mở ra, mà là xe khởi động rồi.
“Chẳng lẽ Nguyễn Hạo thần muốn vào?” Đường Minh Hạo không hề chớp mắt nhìn vào màn hình, cho nên rõ ràng phát hiện xe hành động, thấy xe dường như di chuyển về phía trước một chút, mắt nó mơ hồ thêm vài phân chờ mong.
Cố Ngũ lúc này cũng hoàn toàn không rõ là chuyện gì, giây phút này, nhìn tình hình này, Cố Ngũ cũng cảm thấy lão đại hình như muốn đi vào.
“Nguyễn Hạo thần sẽ không phát hiện bẫy đi?” Đường Minh Hạo không nhịn được suy đoán: “Nguyễn Hạo thần có phát hiện bất thường hay không, cũng không biết cái bẫy chúng ta sắp đặt đi?”
Đường Minh Hạo cảm thấy như vậy có lẽ là có khả năng nhất.bg-ssp-{height:px}
“Cậu chủ nhỏ nói rất có lý.” Cố Ngũ cũng cảm thấy khả năng nó nói rất lớn.
Xe của cậu ba Nguyễn ban đầu không Tôh động quá lớn, lúc họ nói chuyện, xe chuyển động còn không tới nửa mét.
Cho nên xe của cậu ba Nguyễn vẫn cách cái bây một chút.
Đôi mắt Đường Minh Hạo nhìn chằm chằm màn hình, tâm trạng lại trở nên kích động, chỉ là tốc độ xe di chuyển thực sự quá chậm, nhìn rất nôn nóng, nó hận không thể cho người đi đấy một chút.
Tuy nhiên, xe cách bây ngày càng gần, ngày càng gần.
Nhưng chính vào lúc này, xe bỗng dừng lại, mắt Đường Minh Hạo nhanh chóng lóe lên, đang nghĩ hoặc không hiểu thì một giây sau, xe của cậu ba Nguyễn đã trực tiếp nhanh chóng lùi về sau.
Không giống lúc tiến tới ban nãy, tốc độ xe lùi rất nhanh.
Rất nhanh, xe của cậu ba Nguyễn đã biến mất trong màn hình camera giám sát.
“Gì vậy? Chuyện gì vậy? Sao Nguyễn Hạo thần đi rồi? Sao ông ấy đi rồi?” Đường Minh Hạo hoàn toàn nghệch mặt, nó thế nào cũng không nghĩ tới anh lại đi như vậy.
Nguyễn Hạo thần kêu người bắt cóc nó tới, anh rõ ràng tới Diêm Môn tìm nó, sao anh không vào đã đi rồi?