Chương
“Đây chính là tổng phụ trách thành phố A của Quỷ Vực Chi Thành, Trịnh Tông Trường.” Bùi Doanh kéo Trịnh Hùng theo chủ yếu là để thêm khí thế, cho nên bây giờ đương nhiên phải trịnh trọng giới thiệu.
“Thì ra là Trịnh Tông Trường, thất kính, thất kính.” Lúc bà cụ Nguyễn quay sang nhìn Trịnh Hùng, thái độ rõ ràng đã thay đổi, còn khách sáo hơn lúc nhìn Trình Nhu Nhu nhiều.
Ông cụ Nguyễn cũng đứng dậy chào hỏi với Trịnh Hùng, bây giờ Trịnh Hùng cũng rất làm dáng, không nói gì, chỉ biết cười nhạt.
Bà cụ Nguyễn lại quay sang nhìn Trình Nhu Nhu lần nữa, nhìn Trình Nhu Nhu, bà cụ Nguyễn hơi nhíu mày lại, cô công chúa này là thật sao? Bà thật sự không nhìn thấy chút dáng vẻ cần có của một vị công chúa từ trên người của người này.
“Thành chủ đã tìm cô công chúa này của chúng tôi suốt hai mươi lăm năm, khó khăn lắm mới nhận về được.” Đương nhiên Bùi Doanh cũng nhận ra sự khác thường của bà cụ Nguyễn, cho nên Bùi Doanh lại cố tình giải thích thêm.
Bà cụ Nguyễn hơi giật mình, dời mắt nhìn sang Bùi Doanh: “Vậy đúng là phải chúc mừng thành chủ, không biết hôm nay công chúa đích thân đến nhà họ Nguyễn là có chuyện gì?”
Bà cụ Nguyễn vẫn có hơi thấp thỏm, không biết sao bọn họ lại đến đây, bà cụ Nguyễn cũng không muốn lá mặt lá trái với đối phương, cho nên hỏi thẳng.
Bùi Doanh nhìn Trình Nhu Nhu, lại nhìn ông cụ Nguyễn, cười tươi như một đóa hoa: “Hôm nay công chúa chúng tôi đến đây là có chuyện tốt, chuyện vui đáng mừng.”
“Chuyện vui.” Bà cụ Nguyễn nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, nếu là nói chuyện tốt thì cũng có thể xem như là đang nói khách sáo, nhưng sao lại là chuyện vui chứ.
“Chắc ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn cũng đã biết chuyện xảy ra vào sáng hôm nay rồi.” Bùi Doanh nhìn bà cụ Nguyễn, mặt mày vẫn mỉm cười, câu này nghe như muốn tính sổ, nhưng sắc mặt của Bùi Doanh lại không giống như chuẩn bị tính sổ.bg-ssp-{height:px}
Trong lúc nhất thời bà cụ Nguyễn cũng không hiểu rõ ý của Bùi Doanh.
“Tôi cũng vừa nghe nói chuyện này, Hạo thần làm việc quá xúc động, nếu có đắc tội với công chúa, mong công chúa bỏ qua cho.” Bà cụ Nguyễn biết chuyện đó cho dù có nói thế nào thì cũng là Nguyễn Hạo thần sai, dù thế nào cũng không thể quăng người ta ra ngoài.
“Tôi không…” Trình Nhu Nhu nghe bà cụ Nguyễn nói, lập tức muốn tỏ thái độ.
“Hôm nay nếu công chúa của chúng tôi đã đến thăm ông cụ Nguyễn bà cụ Nguyễn thì cũng có nghĩ công chúa đã không để chuyện này vào lòng.” Bùi Doanh lập tức ngắt lời Trình Nhu Nhu, dưới tình huống này cô đương nhiên sẽ không để Trình Nhu Nhu nói bậy bạ, có một số lời tuy ý giống nhau, nhưng cách biểu đạt khác nhau thì kết quả cuối cùng cũng sẽ không giống nhau.
Trình Nhu Nhu suốt đời cũng sẽ không hiểu được chuyện này.
“Công chúa đúng là rộng lượng.” Bà cụ Nguyễn khách khí nói, nhưng giọng điệu rõ ràng chẳng mấy chân thành, có vẻ như có lệ, bởi vì lúc này bọn họ nhắc đến, bà cụ Nguyễn biết chuyện này chắc chắn sẽ không bị bỏ qua dễ dàng như thế.
“Nhưng bây giờ chuyện này đã bị làm lớn ra, gây ảnh hưởng không tốt cho công chúa của chúng tôi, cho nên hôm nay công chúa của chúng tôi đến đây để bàn chuyện này với hai người.” Bùi Doanh vẫn nhìn bà cụ Nguyễn, lời này nghe càng có vẻ như muốn tính sổ hơn nữa!!
Mà bây giờ trên mặt Bùi Doanh cũng mang theo chút phúc tạp.
“Chuyện này do Hạo thần gây ra, chúng tôi cũng có một phần trách nhiệm, nếu có chuyện gì có thể giúp công chúa, chúng tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức.” Từ trước đến giờ bà cụ Nguyễn là người biết cách cư xử với những người khác nhau, bà cụ Nguyễn đương nhiên sẽ không quá cứng rắn với công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, huống chi chuyện này vốn dĩ là do bọn họ sai trước.