Chương 3061 Bà cụ Nguyễn lúc này đã đứng thẳng người, nhìn Nguyễn Bạc Vệ hai mắt đã nhắm nghiền, không nói gì, cũng không tiếp tục gọi Nguyễn Bạc Vệ, đương nhiên cũng không gọi bác sĩ. Ngược lại, sắc mặt ông cụ Nguyễn có chút không đành lòng, không biết trong lòng buồn khổ vì không nỡ, hay là vì áy náy, không khỏi mắng chửi: “Đồ thứ hèn mạt, từ nhỏ đến lớn chẳng chút tác dụng gì.” Bà cụ Nguyễn nhìn ông cụ Nguyễn, nhíu mày. Nguyễn Bạc Vệ vốn đã nhắm mắt, ngón tay khẽ động, mí mắt cũng nâng lên, sau đó thì thầm: “Ba, con xin lỗi, con đã làm ba thất vọng!” Ông cụ Nguyễn nghe được lời này, cơ thể cứng ngắc rõ rệt, ánh mắt bỗng chốc trở nên nặng nề hơn. Cuối cùng con trai cũng nói lời xin lỗi ông, nhưng con trai ông không biết rằng, thực ra tất cả những điều này là do ông ta đã tính toán sẵn. Bà cụ Nguyễn cũng không ngờ cuối cùng Nguyễn Bạc Vệ lại nói ra những lời như vậy, cơ thể bà cụ Nguyễn cứng đờ trông thấy, vẻ mặt cũng tức tốc thay đổi. “Bạc Vệ, Bạc Vệ…” Bà cụ Nguyễn thấp giọng gọi Nguyễn Bạc Vệ, giọng nói đau xót, lần này nhìn có vẻ không giống giả bộ. Nhưng lần này Nguyễn Bạc Vệ không còn đáp lại nữa, đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ. “Bạc Vệ, là mẹ có lỗi với con.” Dù lòng dạ bà cụ Nguyễn sắc đá đến đâu cũng không kìm được nước mắt, lần này bà ta đã thật sự khóc. “Được rồi, đừng khóc nữa.” Ông cụ Nguyễn nhìn bà cụ Nguyễn, trong lời nói trầm thấp có chút nổi nóng. Sự việc đã thế này rồi thì còn khóc gì nữa, hơn nữa khóc thế này nếu bị người ta nghe thấy thì dễ dẫn tới sự nghi ngờ, đến lúc đó chỉ sợ sẽ gặp phải những rắc rối không đáng có. “Nó là con trai tôi, làm sao tôi có thể không đau lòng.” Trên mặt bà cụ Nguyễn vẫn còn đọng lại một vài giọt nước mắt, nhưng bà ta đã ngừng khóc. “Đây vốn là chủ ý do bà nghĩ ra, lúc này lại lòng dạ đàn bà.” Ông cụ Nguyễn cau mày nhìn, có chút bực mình, đương nhiên trong lòng vẫn có chút áy náy. Đúng như lời bà cụ Nguyễn vừa nói, đó dù sao cũng là con trai của ông, con trai ruột, hơn nữa còn là con trai duy nhất của ông, nói không chút đau lòng chắc chắn là điều không thể. Nhưng bây giờ không phải lúc để đau lòng, còn có chuyện quan trọng hơn. “Bây giờ ông đang trách tôi sao? Chủ ý là tôi đưa ra nhưng ông cũng đã đồng ý, bây giờ ông còn trách ngược lại tôi.” Cũng không biết là vì trong lòng buồn bực hay là áy náy, tóm lại tâm trạng của bà cụ Nguyễn lúc này không tốt lắm, nghe thấy lời chỉ trích của ông cụ Nguyễn, rõ ràng là có chút tức giận. “Được rồi, đừng nói những điều này nữa, bây giờ phải bắt đầu thu xếp những chuyện đằng sau.” Nhưng lúc này Bà cụ Nguyễn vẫn rất lý trí, bà ta biết bây giờ không phải lúc tức giận. Sự việc là do họ lên kế hoạch, việc đã đến mức này, cũng chỉ có thể tiếp tục. Về phần con trai, tuy rằng không đành lòng, tuy rằng áy náy nhưng bà ta cũng không còn cách nào khác. Nếu có thể, bà ta cũng không muốn như thế này, nhưng bây giờ thật sự không còn cách nào khác. Cũng chỉ có như vậy mới có thể làm cho Nguyễn Hạo thần trở về nhà họ Nguyễn. Dù sao Nguyễn Bạc Vệ cũng là ba ruột của Nguyễn Hạo thần, ba ruột mất Nguyễn Hạo thần không thể không trở về, chỉ cần Nguyễn Hạo thần trở về thì bọn họ sẽ có cách. Ông cụ Nguyễn thậm chí còn nghĩ ra một kế hoạch rất hay khác, kế hoạch đó không chỉ có thể làm cho Nguyễn Hạo thần trở về nhà họ Nguyễn lần nữa, mà còn có thể khiến Nguyễn Hạo thần đồng ý cưới công chúa của Quỷ Vực Chi Thành. Đến lúc đó, mọi thứ đều sẽ vẹn toàn, mọi thứ sẽ được như mong muốn! Vừa lòng đẹp ý!