Chương 3062 Đầu bên kia điện thoại vấn tiếp tục nói rõ ràng từng chỉ tiết:” Lúc đó, nhìn ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn như thể họ đang chờ đợi điều gì đó … “Lúc ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn đang trong căn phòng của Nguyễn Bạc Vệ rồi rời đi. Nguyễn Bạc Vệ chắc chắn vẫn chưa xảy ra chuyện gì, bởi vì sau đó Nguyễn Bạc Vệ gọi bọn họ vào trong. Sau lần thứ hai bọn họ vào. trong căn phòng đó thì đã ở lại rất lâu mới rời đi.” “Sau khi ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn rời khỏi, nhân viên y tá đi vào một lần, nói rằng lúc đó Nguyễn Bạc Vệ đang ngủ. Buổi tối lúc đang ăn, đi tới chỗ của Nguyễn Bạc Vệ lay gọi nhưng ông ta không tỉnh dậy. Lúc đó mới phát hiện Nguyễn Bạc Vệ đã qua đời rồi.” “Nguyên nhân.” Sắc mặt của Nguyễn Hạo thần trở nên u ám, nhìn có một chút đáng sợ. Hai chữ này nghe như sắp bóp ch3t người nghe vậy. Anh hỏi thì đơn giản, nhưng người ở đầu dây bên kia có thể hiểu ngay ý anh: “Dùng thuốc ngủ có liều lượng lớn.” Người kia đột nhiên ngưng lại nói thêm một câu: “Sẽ chẳng có ai chặn tin tức về việc Nguyễn Bạc Vệ dùng thuốc ngủ liều lượng lớn đâu.” “Ông ta muốn chặn thì có thể chặn được sao?” Giọng nói của Nguyễn Hạo thần có chút cợt nhã, thật khó có thể giáu việc ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn đi gặp Nguyễn Bạc Vệ. Nếu như ông cụ Nguyễn để người khác chặn tin Nguyễn Bạc Vệ sử dụng thuốc ngủ liều lượng lớn thì cũng chỉ để người ta thêm nghỉ ngờ thôi. Điều tra không ra đương nhiên là không có ván đề gì rồi, nhưng một khi đã điều tra ra được thì sẽ để lộ ra ông cụ Nguyễn chột dạ như thế nào. Ông cụ Nguyễn chắc hẳn là biết chẳng thể giấu anh nên cũng chẳng giấu làm gì. Ngược lại như thế cũng không để ai phải nghi ngờ gì. Chỉ là Nguyễn Hạo thần quá hiểu ông cụ Nguyễn rồi, Nguyễn Hạo thần cũng rất rõ tình trạng sức khỏe của Nguyễn Bạc Vệ. Nguyễn Bạc Vệ sống trong viện dưỡng lão cũng đã hai năm rồi. Nguyễn Bạc Vệ cũng chẳng có tự sát, lần trước Nguyễn Bạc Vệ quay về nhà họ Nguyễn hạ thuốc mê. Nguyễn Bạc Vệ lại quay về viện dưỡng lão. Lúc đó Nguyễn Bạc Vệ cũng chẳng có gì để làm, chẳng lẽ bây giờ đột nhiên tự sát? Vì vậy, chắc chắn không phải là ý của Nguyễn Bạc Vệ. Nếu là Nguyễn Bạc Vệ tự sát, vậy chắc hẳn là do ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn. “Vẫn còn một chuyện này cũng rát kì quái.” Giọng từ đầu dây bên kia lại vang lên. “Chuyện gì?” Nguyễn Hạo thần hơi cau mày, thêm một chút bắt ngờ, lại là chuyện gì nữa đây. Nguyễn Hạo thần hiểu rất rõ người ở đầu dây bên kia, người bình thường thì sự việc tuyệt đối sẽ không để anh ta dùng đến hai từ kì quái. Có thẻ để anh ta cố ý nhắc đến, mà lại có khẩu khí như thế này chắc chắn là rất quan trọng. Hoặc là sự việc rất nghiêm trọng. “Lúc đó vẫn còn một người đã đi tìm Nguyễn Bạc Vệ, lúc người đó đi kiếm ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn vẫn còn đang ở trong phòng của Nguyễn Bạc Vệ. Người đó đợi ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn rời khỏi mới đi vào trong phòng của Nguyễn Bạc Vệ. Thân thủ của người đó rất tốt, làm việc cũng rất thận trọng. Nếu không phải tôi đi điều tra sự việc thì e rằng rất khó để phát hiện.” “Người nào vậy?” Mắt Nguyễn Hạo thần chớp chớp, đây là việc mà Nguyễn Hạo thần hoàn toàn không nghĩ đến. Mắy năm nay, có thẻ nói là Nguyễn Bạc Vệ đã cắt đứt tất cả các mối quan hệ bên ngoài, thậm chí Nguyễn Bạc Vệ còn không gặp đứa con trai ruột của ông ta nữa.