Chương 3274 “Anh cũng biết là vì đã đạt được mục đích, từ trước đến nay em đều không từ thủ đoạn.” Bùi Doanh không cảm thấy nhục nhã, ngược lại còn lấy đó làm vinh, trong giọng nói mang theo máy phần tự hào: “Cho nên ngày hôm nay anh không đi được đâu, bởi vì em sẽ không để anh rời khỏi đây.” Loại thuốc này chỉ cần sử dụng một chút là đã thấy được sự lợi hại, huống hồ gì lúc nãy anh ta ăn nhiều như thế, anh ta có thể kiềm chế đến bây giờ đã là rất tốt rồi. Bùi Doanh đứng dậy, nở nụ cười nhẹ đến trước mặt Bùi Dật Duy, cánh tay nâng lên, ngón tay lướt qua gương mặt của Bùi Dật Duy, lúc đến yết hầu thì dùng tay gãi nhẹ một cái. Bùi Doanh thật sự biết loại chuyện này, mấy năm nay cô ta đi theo bên cạnh Trịnh Hùng, Trịnh Hùng thay đổi như thế nào cô ta cũng đều có thể ứng phó, huống hồ chỉ là đối phó với Bùi Dật Duy đã bị bỏ thuốc. Loại thuốc đó đúng là rất lợi hại, lúc nãy Bùi Dật Duy lại dùng một lượng không ít, cho nên lúc này chỉ cảm thầy thân thể như muốn nỗ tung, ý thức cũng bắt đầu không rõ ràng. “Bùi Dật Duy, loại thuốc ở trong người của anh nếu như không được giải thì anh sẽ chết, bây giờ anh ra ngoài làm được cái gì cơ chứ? Bây giờ anh ra ngoài có ai có thể giải cho anh, chẳng lẽ anh còn có thể đi tìm Tô Khiết à?” Bùi Doanh biết tình cảm của Bùi Dật Duy đối với Tô Khiết, cô ta cũng biết tính tình của Bùi Dật Duy. Với tình huống như thế này, Bùi Dật Duy không thể tùy tiện đi tìm một người phụ nữ, người mà Bùi Dật Duy yêu là Tô Khiết, Bùi Dật Duy hi vọng Tô Khiết có thể giúp anh ta, nhưng mà anh ta không thể tìm được Tô Khiết, cho dù có thể tìm được chắc chắn là Bùi Dật Duy cũng sẽ không đi tìm Tô Khiết. Dù sao thì Bùi Dật Duy tình nguyện tổn thương bản thân mình thì cũng sẽ không làm tổn thương Tô Khiết. Cô ta biết rất rõ tình cảm của Bùi Dật Duy đối với Tô Khiết, cho nên cô ta mới ghen tuông, ghen tuông đến phát điên. “Bây giờ người giúp anh cũng chỉ có em mà thôi.” Bùi Doanh cũng không cảm thấy thủ đoạn của mình hạ lưu, cô ta chỉ cần kết quả, chỉ cần kết quả làm cô ta hài lòng là được rồi. Bùi Dật Duy muốn rời khỏi, nhưng mà ý thức đã bắt đầu trở nên mơ hồ, tầm mắt của anh ta bắt đầu choáng váng, thân thể của anh ta dường như đang muốn nỗ tung từng tắc từng tắc. Bùi Doanh biết hiệu quả của thuốc đã đến đủ rồi, khóe môi của cô ta không ngừng kéo lên, trong sự đắc ý còn mang theo vẻ chờ mong và hưng phần. Tất cả mọi thứ kết thúc đã là chuyện của máy tiếng đồng hồ sau, lúc Bùi Dật Duy tỉnh lại, cảm thấy hô hấp yếu ớt vô cùng, vết thương ở trên người của anh ta vẫn còn chưa được khôi phục, lại bị Bùi Doanh bỏ thuốc như thế, trải qua chuyện hồi lúc nấy, rõ ràng là thân thể của anh ta không thể chống đỡ nỗi. Vấn đề sức khỏe là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là chuyện vừa mới xảy ra. Trong nháy mắt Bùi Dật Duy tỉnh dậy, lúc nhìn thấy Bùi Doanh nằm ở bên cạnh của anh ta, mắt anh ta nhanh chóng híp lại. Mặc dù lúc này anh ta đã sắp không thể chống đỡ nổi, nhưng mà một khắc sau anh ta lập tức đưa tay ra hung hăng bóp lấy cỗ của Bùi Doanh. Sức lực của Bùi Dật Duy không nhỏ, cũng không hề có ý ra tay lưu tình, hiển nhiên là muốn bóp chết cô ta. Lần trước bị Tô Khiết từ chối, anh ta đâm mình bị thương, vốn dĩ anh ta không quan tâm đến chuyện sống chết. Ban đầu Bùi Doanh mệt mỏi ngủ thiếp đi, lực đạo Bùi Dật Duy bóp cổ cô ta đã đánh thức cô ta: “Anh… anh… làm cái gì vậy?” Bùi Dật Duy bóp quá mạnh, lúc này Bùi Doanh nói chuyện cũng có chút khó khăn. Bùi Doanh tỉnh dậy, lực đạo trên tay của Bùi Dật Duy cũng không thả lỏng, ngược lại còn bóp chặt hơn nữa.