Chương 3275 “Anh… anh muốn… giết em…” Đương nhiên Bùi Doanh có thể cảm nhận được sức lực của Bùi Dật Duy, cho nên lúc này cô ta biết rõ là Bùi Dật Duy không hù dọa cô ta, mà thật sự muốn giết cô ta. Lúc đầu trong lòng của Bùi Doanh rất thỏa mãn, rất mừng rỡ, nhưng mà lúc này nhìn thấy Bùi Dật Duy vừa mới tỉnh dậy liền muốn giết cô ta, trái tim của cô ta lạnh hơn mấy phần. Cô ta không ngờ tới là hai người bọn họ đã có gì đó với nhau, cô ta đã trở thành người phụ nữ của anh ta, vậy mà anh ta vừa mới tỉnh dậy liền muốn giết cô ta, không nương tay chút nào. Cho dù anh ta không có tình cảm với cô ta, nhưng lúc nãy bọn họ vừa mới xảy ra chuyện như vậy, anh ta cũng không thể thương tiếc cô ta một chút à? “Cô đáng chết!” Cách làm việc của Bùi Dật Duy có chút cực đoan, nếu không thì lúc anh ta bị Tô Khiết từ chối anh ta cũng sẽ không làm bị thương chính mình, cho nên lúc này Bùi Dật Duy thật sự muốn giết chết Bùi Doanh, cũng không sợ sệt cái gì. Ánh mắt của Bùi Dật Duy nhìn Bùi Doanh không hề che giấu sát ý, còn có hận ý, anh ta hận không thể rút gân lột da của Bùi Doanh. “Anh… hận em… như thế.” Bùi Doanh không vùng vẫy, cũng không cầu xin tha thứ, ngược lại còn cười: “Bởi vì… Tô Khiết.” Bùi Doanh biết Bùi Dật Duy hận cô ta, muốn giết cô ta đều là bởi vì Tô Khiết. Qua nhiều năm như vậy trong lòng của Bùi Dật Duy cũng chỉ có Tô Khiết, mặc dù hai người chia tay nhau sáu năm, nhưng mà Bùi Dật Duy vẫn luôn thủ thân như ngọc vì Tô Khiết, sáu năm qua bên cạnh Bùi Dật Duy không có một người phụ nữ nào. Bây giờ Bùi Dật Duy vì mắt đi sự trong sạch cùng cô ta, Bùi Dật Duy cảm thấy có lỗi với Tô Khiết cho nên mới hận cô ta. Nghĩ đến những thứ này, trong lòng của Bùi Doanh càng cảm thấy hận hơn nữa: “Sáu năm… trước… các người… chia tay… là do em đã sắp đặt.” Dù sao thì Bùi Dật Duy hận cô ta như vậy, cô ta cũng không đề ý mà dùng chút hơi tàn nói cho Bùi Dật Duy nghe, thật ra thì những chuyện đó đã được cắt giấu ở trong lòng của cô ta nhiều năm như thế, cô ta không thể nói với ai, cô ta cũng nghẹn rất khó chịu. Nếu như đã hận, vậy thì cứ hận đi, hận cho đến cùng, dù sao thì hận cô ta vẫn còn tốt hơn là quên cô ta. Trong đôi mắt đang nheo lại của Bùi Dật Duy phát ra ánh sáng lạnh lẽo, tay đang bóp cổ của Bùi Doanh càng nắm chặt hơn nữa, lực đạo đã tăng thêm. Bùi Dật Duy cũng không nói cái gì, anh ta cũng không hỏi chuyện năm đó, bởi vì chuyện đã qua, có hỏi rõ đi nữa thì cũng không có tác dụng. Bây giờ anh ta chỉ muốn giết cô ta! “Còn… có… một chuyện nữa, năm năm trước… là em đã… đưa Tô Khiết… đến trên giường của… cậu ba Nguyễn.” Giờ phút này, Bùi Doanh cảm thấy hô hấp của mình đã trở nên khó khăn, nhưng mà cô ta vẫn không dừng lại, vốn dĩ là kế hoạch lúc trước của cô ta đương nhiên không phải đưa Tô Khiết lên giường của cậu ba Nguyễn, nhưng mà trời xui đất khiến cũng coi như thành toàn cho Tô Khiết và cậu ba Nguyễn. Đối với sai lầm năm đó, Bùi Doanh vẫn luôn hận đến nghiền răng nghiền lợi, dù sao thì cô ta tự tay hủy hoại Tô Khiết cùng với việc đưa Tô Khiết lên trên giường của cậu ba Nguyễn khác nhau một trời một vật. Nhưng mà lúc này Bùi Doanh lại cảm thấy có thể lấy chuyện năm đó ra để kích thích Bùi Dật Duy. Lúc nãy Bùi Dật Duy xảy ra chuyện ngoài ý muốn với cô ta liền muốn giết cô ta, ác độc đến nỗi không chừa mặt mũi, cô ta cũng không muốn để cho anh ta dễ chịu. Đương nhiên là cô ta cũng không đề ý chuyện chết ở trong tay của Bùi Dật Duy, dù sao thì bây giờ cô ta đã đắc tội với Thành thiếu chủ và Trịnh Hùng, cô ta cũng không sống được bao lâu, có thể chết ở trong tay của Bùi Dật Duy, cô ta rất bằng lòng.