CHƯƠNG 3407 Thế nhưng giờ đây, anh ta lại gặp phải chuyện như vậy, ngày mai ra tự thú, chắc chắn anh ta sẽ phải chịu án phạt, dù sao thì trong mắt người khác, tội lỗi mà Bùi Doanh đã gây ra cũng không đáng phải nhận lấy cái chết. Chưa biết chừng, cảnh sát còn chẳng quan tâm tới những gì Bùi Doanh đã làm, nếu như đây là việc mà một người đàn ông gây ra cho một người phụ nữ thì nhất định gã đàn ông đó sẽ bị kết tội. Thế nhưng, nếu ngày mai Bùi Dật Duy đi tự thú, khai rằng một người phụ nữ như Bùi Doanh làm chuyện ấy với anh ta, chưa kể bao năm qua, Bùi Doanh còn sống với thân phận là con gái nhà họ Bùi, chỉ sợ rằng sẽ chẳng có ai tin, chỉ sợ họ sẽ cho rằng Bùi Dật Duy đang ngụy biện. Bùi Dật Duy hiểu chứ, anh ta biết rất rõ hậu quả khi làm chuyện này, anh ta thừa biết nhưng lại không thấy lo lắng sốt ruột cho chính mình một chút nào. “Tôi đã chuẩn bị cho chuyện này từ đầu rồi, em không cần phải lo, cũng không cần phải cuống quýt lên làm gì.” Bùi Dật Duy thực sự đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Chuyện là do anh ta làm, anh ta đương nhiên phải gánh chịu hậu quả. “Anh đã chuẩn bị cái gì, từ đầu đã chuẩn bị để đi nộp mạng, hay là sẵn sàng ngồi tù mọt gông?” Nhìn thấy anh ta như vậy, Liễu Ảnh lại càng sốt ruột hơn. Bây giờ, Liễu Ảnh đã nắm rõ tình tiết cơ bản trong chuyện này rồi, nên cô mới hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc. Mà anh ta thì lại làm ra vẻ thản nhiên, nói rằng ngày mai mình sẽ đi tự thú, chứng tỏ anh ta chẳng màng tới sống chết nữa. Bùi Dật Duy không nói không rằng, chỉ mỉm cười, anh ta đã tỏ thái độ không thể nào rõ ràng hơn được nữa. “Không, không được, tôi không thể để anh xảy ra chuyện gì được, tôi không thể để sự việc tiến triển thành ra như thế, tôi phải nghĩ cách, buộc phải nghĩ ra cách.” Lúc này, lòng Liễu Ảnh rối như tơ vò, cho dù không phải cô một mực đem lòng thích Bùi Dật Duy, cho dù chỉ niệm tình hai người họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, cô cũng không thể mặc kệ chuyện này được. Nhưng Liễu Ảnh cũng không biết nên giúp Bùi Dật Duy như thế nào, cô cũng không biết mình có thể làm được gì nữa? “Tôi gọi điện cho Tô Khiết, nhờ Tô Khiết giúp đỡ, chắc chắn Tô Khiết sẽ có cách, đúng rồi, chắc chắn Tô Khiết sẽ có cách.” Vào lúc này, người duy nhất mà Liễu Ảnh nghĩ được tới chỉ có Tô Khiết mà thôi, dù sao thì hiện tại Tô Khiết cũng đã là cô cả của nhà họ Đường, mà ngay bản thân Tô Khiết cũng rất tài giỏi. Chắc chắn Tô Khiết sẽ có cách thôi. Liễu Ảnh lấy điện thoại ra định gọi điện cho Tô Khiết, nhưng Bùi Dật Duy lại giơ tay ngăn cô lại: “Đừng gọi điện cho Tô Khiết, đừng để cho Tô Khiết biết chuyện này.” Điều mà anh ta không muốn nhất chính là để Tô Khiết nhìn thấy những chuyện bê bối này của anh ta. “Anh tưởng rằng có thể giấu được cô ấy sao? Ngày mai anh đi tự thú, chắc chắn cô ấy sẽ biết.” Liễu Ảnh hiểu anh ta đang lo lắng điều gì, nhưng anh ta muốn giấu Tô Khiết chuyện này là điều không thể. “Ngày mai đi tự thú, tôi sẽ bảo luật sư phối hợp, xử lý chuyện này kín kẽ, sẽ không để quá nhiều người biết đâu.” Hiển nhiên là Bùi Dật Duy đã tính sẵn tất cả từ đầu, nếu không vì cần Liễu Ảnh giúp đỡ, tối hôm nay anh ta cũng sẽ không nói ra chân tướng sự việc cho Liễu Ảnh biết. “Thế nhưng anh chuyển hết tất cả mọi thứ của anh cho Tô Khiết, sớm muộn gì Tô Khiết cũng sẽ biết chuyện này thôi.” Liễu Ảnh âm thầm thở dài, nếu chỉ là một vụ án mạng, anh ta chủ động đi tự thú, có lẽ sẽ không gây tiếng vang quá lớn, nhưng anh ta lại muốn chuyển tất cả mọi thứ của anh ta cho Tô Khiết, vậy thì chắc chắn Tô Khiết sẽ biết chuyện này. “Việc chuyển nhượng vẫn còn cần thêm ít thời gian, tới lúc đó chuyện này cũng đã xử lý xong xuôi rồi, không còn quan trọng nữa.” Bùi Dật Duy cảm thấy tới lúc đó chuyện đã xử lý ổn thỏa, Tô Khiết cũng sẽ không biết được những chuyện nhơ nhuốc kia. Bùi Dật Duy cảm thấy tới lúc đó chuyện đã xử lý ổn thỏa, Tô Khiết cũng sẽ không biết được những chuyện nhơ nhuốc kia.