CHƯƠNG 3408 “Anh không giấu được cô ấy đâu, bây giờ cô ấy là cô cả nhà họ Đường rồi, có chuyện gì giấu được cô ấy chứ?” Liễu Ảnh sừng sờ, cô cảm thấy Bùi Dật Duy hơi ngây thơ khi có suy nghĩ như vậy. “Cô cả nhà họ Đường? Nhà họ Đường nào?” Bùi Dật Duy cũng sững sờ, vẻ mặt vốn thờ ơ đột nhiên biến sắc, rõ ràng là đã có chút kinh ngạc. “Anh vẫn chưa biết sao? Chính là nhà họ Đường ấy đấy, Đường Vân Thành ấy, chắc anh phải biết rồi chứ?” Lần này đổi tới lượt Liễu Ảnh sửng sốt, lẽ nào tới bây giờ Bùi Dật Duy vẫn không biết chuyện Tô Khiết là cô cả nhà họ Đường sao? Dù gì chuyện này cũng đã xảy ra một thời gian dài như vậy rồi, hơn nữa trên mạng cũng từng đăng tải một bức ảnh chụp cô cả nhà họ Đường. Bùi Dật Duy biết dáng vẻ thật sự của Tô Khiết, không đời nào anh ta trông thấy bức ảnh kia mà lại không hay biết được. “Tôi không biết.” Đồng tử trong mắt Bùi Dật Duy hơi dao động, khoảng thời gian trước anh ta bị Bùi Doanh khống chế trong bệnh viện suốt, ngay đến điện thoại di động cũng không có, không thể lên mạng được, không hề biết tình hình ở bên ngoài, chủ yếu là lúc đó sau khi bị Tô Khiết từ chối, anh ta cũng hơi nản lòng thoái chí, không hề bận tâm tới bất cứ chuyện gì. Sau này lại bị Bùi Doanh nhốt trong biệt thự, anh ta không hề biết tới việc nhà họ Đường đã tìm thấy cô cả của bọn họ, đương nhiên anh ta cũng không trông thấy bức ảnh duy nhất kia của cô cả nhà họ Đường. Cho nên, tới tận bây giờ anh ta vẫn không biết gì về chuyện này, nếu không thì anh ta cũng chẳng việc gì phải sốt sắng chuyển toàn bộ mọi thứ mình có cho Tô Khiết như vậy được. “Dạo gần đây anh ở đâu, làm những gì vậy hả? Lên núi làm người tiền sử à?” Liễu Ảnh thực sự hơi cạn lời, anh ta quan tâm tới chuyện của Tô Khiết như vậy, thế mà đến cả chuyện lớn thế này cũng không biết? “Tôi bị Bùi Doanh khống chế suốt thời gian qua, không liên lạc được với bên ngoài, cũng không biết tình hình bên ngoài ra sao.” Nhắc tới chuyện này, Bùi Dật Duy hơi lúng túng, nhưng nguyên nhân giết Bùi Doanh anh ta cũng đã kể cho Liễu Ảnh biết thì chuyện này chẳng là gì hết. Trong thâm tâm, Bùi Dật Duy vẫn luôn coi Liễu Ảnh như em gái, cho nên anh ta cũng không có áp lực gì khi nói những điều này trước mặt Liễu Ảnh cả. Anh ta cật lực giấu diếm Tô Khiết, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới việc che giấu những điều này với Liễu Ảnh. “Bùi Doanh khống chế anh?” Liễu Ảnh thất kinh: “Sao cô ta có thể làm như vậy? Cô ta thực sự điên mất rồi.” Liễu Ảnh đột nhiên nhớ lại lần trước tới bệnh viện, Bùi Dật Duy ở trong bệnh viện một mình, đến chiếc điện thoại di động cũng không có, khi đó cô còn là người đi mua điện thoại cho Bùi Dật Duy. Lúc đó cô cảm thấy hơi bất bình thường, nhưng sau đó lại bị Tư Đồ Không giày vò một trận, khi đó Tư Đồ Không còn lấy Bùi Dật Duy ra đe dọa cô, vậy là cô không dám quan tâm tới chuyện của Bùi Dật Duy nữa. Không ngờ rằng lúc ấy, Bùi Dật Duy lại đang bị Bùi Doanh khống chế. “Anh có thể mượn di động của bác sĩ để gọi điện cầu cứu mà.” Liễu Ảnh lại cảm thấy câu chuyện hơi vô lý, lúc đó Bùi Dật Duy đang nằm trong viện, chỉ cần Bùi Dật Duy muốn thì có thể có rất nhiều cách. “Lúc đó ở trong bệnh viện cô ta không khống chế tôi hoàn toàn, tôi có thể liên lạc với người khác, thời điểm ấy, là bản thân tôi không muốn.” Đôi mắt Bùi Dật Duy hơi trầm xuống, lúc đó anh ta bị Tô Khiết từ chối, thật sự nản lòng thoái chí, nghĩ bụng cứ chết đi như vậy cũng tốt. Năm ấy, ba qua đời, mấy năm nay anh ta mải mê báo thù cho ba, nhưng khi gặp lại cô, anh ta cảm thấy báo thù gì đó không còn quan trọng nữa, anh ta chỉ muốn cô, muốn cô quay trở về bên cạnh anh ta. Thế nhưng cô lại từ chối anh ta, từ chối thẳng thừng không hề kiêng nể, không còn cách nào xoay chuyển được tình thế, vào lúc đó, trái tim anh ta thực sự đã chết rồi.