Chương
Anh ta nghĩ, nếu như anh ta không biết chuyện, cô chắc sẽ nhắc nhở anh ta, không để anh ta ngồi xuống, nhưng anh ta có biết.
Cho nên là anh ta tự chuốc, anh ta đáng đời, anh ta biết rõ Tô Nghiên Nghiên hạ thuốc cô, anh ta thậm chí biết rõ là Tô Nghiên Nghiên đã hạ thuốc gì, nhưng anh ta vẫn chọn thiên vị cho Tô Nghiên Nghiên.
Anh ta biết bệnh của Tô Khiết khỏi, nhưng không ngờ cô vậy mà lại trở nên thông minh rồi, cô hiển nhiên đã sớm biết tất cả những kế hoạch của Tô Nghiên Nghiên, hơn nữa còn tận tâm sắp xếp tất cả những thứ này.
Anh ta vậy mà lại mắc mưu của Tô Khiết, trúng kế của cô!
Anh Dụ, thì ra anh ở đây, Gia Hào đến rồi, anh có muốn qua đó không.” Thanh âm Tô Nghiên Nghiên đột nhiên vang lên, làm ngắt đi dòng suy nghĩ của Dụ Vỹ Luân.
Tô Nghiên Nghiên đến để do thám tin tức, cô ta nhìn thấy Tô Khiết và Dụ Vỹ Luân nói chuyện hình như là không tệ, trong lòng rất lo lắng.
Cô ta lo lắng chuyện hạ thuốc Coca, càng lo lắng Tô Khiết sẽ câu dẫn Dụ Vỹ Luân.
Anh không qua đó nữa, anh muốn ngồi ở đây một lát.” Dụ Vỹ Luân lúc này không thể nhúc nhích được, nhưng anh ta lại không thể giải thích, trong lòng anh ta sốt sắng nhưng hết cách.
Anh Dụ?” Tô Nghiên Nghiên sững sờ, hiển nhiên là không có ngờ Dụ Vỹ Luân sẽ từ chối cô ta, năm năm nay, Dụ Vỹ Luân tuy không có nhắc đến chuyện muốn lấy cô ta, nhưng những chuyện khác cũng coi như là thuận theo cô ta.
Càng huống hồ, Dụ Vỹ Luân và Gia Hào có mối quan hệ cũng không bình thường.
Lúc này tại sao Dụ Vỹ Luân lại từ chối? Tại sao phải ở lại chỗ này?
Tô Khiết nhìn Tô Nghiên Nghiên một cái, sau đó nhìn sang Dụ Vỹ Luân, cố ý nói: Cậu chủ Dụ, thật ra anh không cần đặc biệt ở lại chỗ này đâu.”
Tô Khiết cố ý nhấn nhá ngữ khí trong hai chữ ‘đặc biệt’.
Thanh âm lời nói của Tô Khiết lúc này có chút cao, lúc này trong đại sảnh lại rất yên tĩnh, vì vậy mà bây giờ tất cả mọi người đều nhìn về bên phía bọn họ.
Đôi mắt của cậu ba Nguyễn ở trên lầu híp lại, ở nơi sâu thẳm trong đôi con ngươi mang máng có thêm vài phần lạnh lẽo.
Tô Khiết đoán chắc là Tô Nghiên Nghiên sẽ đến đây, chỉ là không có ngờ Tô Nghiên Nghiên lại dễ kích động như vậy, nhanh như thế mà đã qua đây rồi.
Nếu đã đến rồi, vậy kịch hay cũng nên bắt đầu.
Con người cô trước giờ không ghi thù, bởi vì có thù thì cô đã báo vào lúc đó rồi, cho nên món nợ này của Tô Nghiên Nghiên hôm hay đương nhiên phải tính cho đàng hoàng.
Dụ Vỹ Luân âm thầm thở ra một hơi, trừng Tô Khiết một cái, anh ta đặc biệt ở lại chỗ này sao? Cô cũng thật là dám nói?
Anh ta tự nguyện sao? Anh ta tự nguyện sao? Anh ta tự nguyện sao?
Thế nhưng, anh ta lại không thể bác bỏ được, bởi vì sự bác bỏ tốt nhất chính là rời khỏi, nhưng anh ta lại không thể nào đi được.
Anh Dụ, anh Gia Hào hình như có chuyện muốn nói với anh đó, chắc là chuyện làm ăn.” Trong lòng Tô Nghiên Nghiên hận chết đi được, nhưng trên mặt vẫn không dám lộ ra chút nào, vẫn mang theo nụ cười, thanh âm dịu dàng như nước.
Đúng đó, chuyện làm ăn quan trọng hơn, cậu Dụ hay là đi bận chuyện làm ăn trước đi, thật sự là không cân ở đây mãi đâu.”
Không đợi Dụ Vỹ Luân lên tiếng, Tô Khiết lại tiếp một câu.