Chương
Dụ Vỹ Phi đảo mắt nhìn qua, đôi con ngươi lạnh lùng liếc nhìn cô ta: Tôn Như Đồng, lập tức biến mất trước mặt tôi đi, nếu không thì hậu quả tự gánh”
Dụ Vỹ Phi bình thường nhìn rất ấm áp ánh nắng mặt trời, lúc tức giận thì lại vô cùng đáng sợ, Tôn Như Đồng trực tiếp bị dọa sợ quên béng cả khóc, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, sau đó thật sự rồi khỏi, hiển nhiên là thật sự bị Dụ Vỹ Phi lúc nãy dọa sợ rồi.
Tôi kêu người đem quần áo đến giúp tôi, chúng ta đến phòng bao nói chuyện.” Dụ Vỹ Phi nhìn Tô Khiết, ánh mắt vốn lạnh lẽo lập tức dịu lại.
Ừm” Tô Khiết nhìn tình hình của anh ta, nếu như tiếp tục ngồi ở đại sảnh thì quả thực là không thích hợp lắm, nên liền đồng ý đề nghị của anh ta.
Lúc Tô Khiết đi vào phòng bao, đúng lúc đi ngang qua trước mặt Kiều Thiên Lý, khoé miệng Tô Khiết khẽ nhếch lên, đến bây giờ Nguyễn Hạo Thần chưa có gọi điện thoại đến, xem ra tâm tư của Kiêu Thiên Lý lãng phí rồi.
Tâm trạng của Kiêu Thiên Lý lúc này cực kỳ phức tạp.
Hồi nãy cảm ơn cô.” Đi vào phòng bao, khi Dụ Vỹ Phi nhìn Tô Khiết, đôi mắt hoa đào xinh đẹp chở theo ý cười, cũng mang theo vài phần cảm xúc khác thường.
Nhưng mà, Tô Khiết vẫn đang nghĩ đến chuyện Nguyễn Hạo Thần nhận được lời cáo trạng của Kiều Thiên Lý, cho nên không có chú ý đến, cho dù cô chú ý rồi, thì với sự trì độn về mặt tình cảm của cô, cũng sẽ không hiểu được gì.
Nói chính sự.” Tô Khiết và Dụ Vỹ Phi đến quán cà phê là vì chuyện của người đàn ông năm năm trước, Tô Khiết cảm thấy đã đến lúc phải nói chính sự đàng hoàng rồi.
Dụ Vỹ Phi hơi hơi sững sờ, sau đó khẽ thở dài một hơi, cô ngoại trừ chuyện đó ra thì không có gì khác để nói sao?
Người đàn ông đó là Mặc Diêm.” Nhưng mà Dụ Vỹ Phi cũng không có lấp la lấp lửng nữa, sợ sẽ chọc cô giận.
Mặc Diêm?” Mi tâm Tô Khiết hơi nhíu lại, Mặc Diêm, cô có nghe qua cái tên này, hoặc là nói cả thành phố A này chắc hẳn không ai là không biết cái tên Mặc Diêm này.
Nhưng mà, nghe nói chân chính gặp được Mặc Diêm thì không có mấy ai.
Chuyện của Mặc Diêm rất chấn động ở thành phố A, nhưng mà con người của anh ta rất kín kẽ, anh ta chưa từng nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, nên không bao giờ có ảnh lộ ra ngoài, tóm lại là rất bí ẩn.
Mặc Diêm là một nhân vật cực kỳ lợi hại, cực kỳ nguy hiểm!!
Làm sao anh tra ra được?” Đôi mắt Tô Khiết hơi híp lại, không phải là cô nghỉ ngờ lời nói của Dụ Vỹ Phi, nhưng cô rất rõ sự lợi hại và nguy hiểm của Mặc Diêm, làm sao Dụ Vỹ Phi có thể tra được được mà không kinh động đến Mặc Diêm chứ?
Tôi không có trực tiếp đi điều tra Mặc Diêm, năm đó có một câu mà cô nói rất đúng, con người như Mặc Diêm, tôi mà đụng thì anh ta sẽ có thể phát hiện ra rất nhanh, sau đó có thể nhanh chóng moi ra tất cả mọi chuyện.” Lúc Dụ Vỹ Phi nhắc đến chuyện này, dường như vẫn còn có chút kinh sợ.
Năm đó sau khi cô rồi đi, tôi phát hiện mình bị để mắt, người đó để mắt đến tôi gân nửa tháng, sau này tôi tra ra được thân phận của người đó, người đó tên là Lâm Nhiên, chỉ nghe lệnh của Mặc Diêm, hơn nữa sau đó tôi cũng nghe ngóng từ một người bạn ở khách sạn Hoàn Vũ, cậu ta nói đêm đó Mặc Diêm đúng lúc ở phòng tổng thống trên tầng , có hai phòng tổng thống trên tầng , đêm đó, Mặc Diêm ở một phòng và phòng kia thì bỏ trống.” Khi Dụ Vỹ Phi nói lời này, vẻ mặt có chút phức tạp.
Trong mắt Tô Khiết loé lên một tia suy tư, nếu theo như lời Dụ Vỹ Phi nói, người đêm đó thật sự rất có khả năng là Mặc Diêm.