Chương
Cô đã từng nói, cho dù là kết hôn hợp đồng, nhưng trong thời gian hôn nhân của bọn họ, cô cũng tuyệt đối sẽ không làm rất bất kỳ chuyện lăng nhăng nào, cho nên anh tin tưởng cô.
Đặt điện thoại qua một bên, Nguyễn Hạo Thần tiếp tục xử lý chuyện trong tay, tuy không thể hoàn toàn tĩnh tâm lại được, nhưng anh không có gọi điện thoại cho Tô Khiết, thậm chí cũng không có liên hệ với thư ký Lưu.
Sau khi gửi ảnh đi xong, Kiều Thiên Lý liền đợi, cô ta muốn biết sau khi Nguyễn Hạo Thần nhận được ảnh như vậy sẽ có phản ứng như thế nào?
Tô Khiết đã phát hiện ra Kiêu Thiên Lý, cô nhìn thấy toàn bộ thân sắc và động tác của Kiêu Thiên Lý vào trong mắt mình, cô không khó để đoán ra được Kiều Thiên Lý đang làm cái gì.
Kiêu Thiên Lý không gì khác hơn là cáo trạng với Nguyễn Hạo Thần, khiêu khích ly gián mối quan hệ giữa cô và Nguyễn Hạo Thần.
Tô Khiết nghĩ đến cuộc gọi mà Nguyễn Hạo Thần gọi đến lúc ở bên ngoài toà nhà Tô thị trước đó, theo bản năng nhìn điện thoại của mình một cái, Nguyễn Hạo Thần có khi nào sẽ trực tiếp gọi điện thoại đến không?
Ông chủ, là cô cả” Lúc này ở bên ngoài quán cà phê, ông cụ Tô và quản gia đúng lúc đi ngang qua, cũng nhìn thấy cảnh này.
Tiểu tử đó là Dụ Vỹ Phi đúng không.” Ông cụ Tô ngừng bước chân, đôi con ngươi nhìn vào tình hình trong quán cà phê, mi tâm khẽ nhíu lại, mang theo chút suy tư.
Vâng, là cậu hai nhà họ Dụ.” Quản gia đáp lại một câu.
Khiết Khiết sao lại ở cùng Dụ Vỹ Phi chứ?” Thanh âm của ông cụ Tô có chút bay bổng, không biết đang nghĩ gì nữa.
Cô cả hình như rất quan tâm đến cậu hai nhà họ Dụ, cậu hai nhà họ Dụ không giống với Dụ Vỹ Luân.” Quản gia đã theo ở bên cạnh ông cụ Tô nhiều năm, nhìn thấy dáng vẻ của ông cụ Tô liền cười tủm tỉm nói thêm một câu.
Ừm, tôi tin lời này của cậu, Dụ Vỹ Phi tốt hơn Dụ Vỹ Luân nhiều, Dụ Vỹ Phi nhìn trông ham chơi, nhìn trông bỡn cợt với đời, nhưng một khi cậu ta nghiêm túc lên, sẽ cố chấp, sẽ một lòng một dạ hơn bất kỳ ai, nếu như cậu ta nghiêm túc với Khiết Khiết, tôi có thể không so đo những chuyện mà trước đây nhà họ Dụ làm” Ông cụ Tô chỉ mong Tô Khiết có thể hạnh phúc.
Ông cụ Tô sợ rằng mình không còn nhiều thời gian nữa, ông chỉ mong nhìn thấy Khiết Khiết có thể tìm được người có thể phó thác cả đời.
Trong bữa tiệc lần trước, ông đã từng nghi ngờ giữa Nguyễn Hạo Thần và Khiết Khiết có mối quan hệ gì đó, nhưng sau này nghĩ nghĩ thì lại cảm thấy không có khả năng.
Hơn nữa, ông ta biết ông cụ Nguyễn là người như thế nào, chuyện của mẹ Nguyễn Hạo Thần năm đó ông cũng có biết chút ít,ông cụ Nguyễn thật sự là tàn nhẫn, thật sự rất độc, thật sự vô tình.
Mợ chủ của hào môn như nhà họ Nguyễn không phải dễ làm, hơn nữa nhà họ Tô và nhà họ Nguyễn chênh lệch quá lớn, nếu như Khiết Khiết gả vào nhà họ Nguyễn thì sẽ càng chịu ức hiếp.
Ông cụ Tô xem một hồi, không có đi vào, mà tiếp tục đi về phía trước, chỉ là trong lòng luôn suy nghĩ về chuyện này.
Trong quán cà phê, mặc dù động tác của Tô Khiết đủ nhanh, đủ tốc độ, không có gây bỏng nghiêm trọng, nhưng lưng của Dụ Vỹ Phi vẫn nóng rát, thế nhưng trên mặt anh ta lúc này lại mang theo nụ cười, cái loại nụ cười cực kỳ xán lạn, cực kỳ vui vẻ, vui giống như là tìm được mỏ vàng vậy.
Tô Khiết đang nghĩ xem Nguyễn Hạo Thần có gọi điện thoại hay không, cho nên không có chú ý đến sự bất thường của Dụ Vỹ Phi.
Tôn Như Đồng không ngờ Dụ Vỹ Phi lại chặn ly cà phê đó giúp cho Tô Khiết, nhất thời vừa lo vừa tức, trực tiếp khóc lớn lên: Dụ Vỹ Phi, sao anh lại có thể như vậy? Sao anh lại có thể giúp cô ta bắt nạt em chứ?”
Tôn Như Đồng hoàn toàn là không nói đạo lý.