Chương
“Haha” Tô Khiết không nhịn được mà bật cười:”Tất nhiên là em biết chị không chê em mà, đợi em, một năm nữa, không, mười tháng nữa, em sẽ quay về”
Nghe thấy Tô Khiết nói vậy, Nguyễn Hạo Thần nheo mắt lại đầy vẻ nguy hiểm, ánh mắt rét lạnh đến cực cùng.
Cái gì mà tháng nữa cô sẽ quay về?
Về đâu?
Về bên Đường Bách Khiêm à?
Cô, cô dám ở trước mặt anh tính đến chuyện bỏ trốn cùng người đàn ông khác sao?
Lúc này, có lẽ do tức giận quá mức mà anh quên mất rằng chỉ có anh nhìn thấy Tô Khiết chứ Tô Khiết không nhìn thấy anh, cô cũng không biết rằng anh đang quan sát cô.
Cô rõ ràng nói là cúp điện thoại rồi, nhưng lại quay ra tán tỉnh người đàn ông khác, Nguyễn Hạo Thần quả thật có suy nghĩ muốn lao qua đó ngay bây giờ.
Vừa nãy cô còn nói gì?
Amh chọn cô vì cô xấu?! Vì cô ngốc?
Đàn anh của cô không chê?
Thế nên ý của cô là anh ghét bỏ cô?
Anh ghét bỏ cô nên mới cưới cô?
Bông nhiên Nguyễn Hạo Thần nhớ ra một chuyện, hiện giờ Đường Bách Khiêm đang ở thành phố A, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà, lúc đấy anh trúng gió hay sao mà lại nghĩ ra việc vây nhốt Đường Bách Khiêm ở thành phố A cơ chứ?
Nguyễn Hạo Thần mau chóng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, nội dung chính là rút tất cả những người đang bám theo Đường Bách Khiêm về, để Đường Bách Khiêm rời khỏi thành phố A.
Sau khi gửi tin nhắn xong, Nguyễn Hạo Thần lại nhìn vê phía camera giám sát, trên màn hình, Tô Khiết vẫn còn đang vừa cười vừa nói chuyện điện thoại.
Lúc này, cả căn phòng đều vô cùng yên tĩnh, nhìn thấy dáng vẻ này của Nguyễn Hạo Thần, không ai dám ho he gì.
Bộ dạng lúc này của Nguyễn Hạo Thần vô cùng đáng sợ.
Thử hỏi, có người đàn ông nào bình tĩnh nổi khi nhìn thấy cảnh này không?
Tuy nhiên, thông qua thái độ cùng cách nói chuyện vừa rồi của Tô Khiết, mọi người đều nhất loạt hiểu ra được một chuyện, đó là Tô Khiết không hề có chút ý tứ gì đối với Nguyễn Hạo Thần cả.
Tâm tư Tô Khiết vô cùng đơn giản, đó là hợp đồng hôn nhân, sau khi hợp đồng kết thúc, cuộc hôn nhân cũng liền chấm dứt, ngoài ra chẳng còn chuyện gì khác nữa.
Mọi người cũng đều đang tự hỏi, liệu Nguyễn Hạo Thần có trực tiếp xông qua đó, rồi…
Nhưng Nguyễn Hạo Thần lại không có động tĩnh gì, chỉ đứng yên một chỗ nheo mắt nhìn màn hình.
Hơn nữa, lần này, anh cũng không hề gọi điện thúc giục cô, hoặc là Nguyễn Hạo Thần muốn xem thử xem rốt cuộc cô định bao giờ thì mới cúp máy.
“Anh ta biết chuyện hai đứa nhỏ kia chưa?” Ở đầu dây bên kia, Nhạc Hồng Linh ngẫm nghĩ một hồi rồi không kìm được mà hỏi về chủ đề nhạy cảm này.
“Anh ta không biết” Vẻ mặt Tô Khiết cứng đờ, nụ cười trên gương mặt nhạt dần đi, sắc thái cũng trở nên khác lạ.
“Ừ, thế cũng tốt, tránh nhiều chuyện không hay ảnh hưởng đến bọn trẻ” Nhạc Hồng Linh cũng được coi như tận mắt nhìn hai đứa bé lớn lên, cô ta cũng không muốn thấy hai đứa nó chịu bất kì tổn thương nào.
Nếu như có bất kì ai động đến chúng, tất cả bọn họ sẽ đáp trả, tuyệt đối không buông tha cho bất kì ai dám làm hại đến chúng.