Chương
Vì sao anh muốn…
“Tôi hôn vợ của mình không phải là chuyện hiển nhiên sao?” Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, khóe miệng Nguyễn Hạo Thần chậm rãi cong lên, một nụ hôn ngọt ngào, sự bất mãn à tức giận vừa rồi cũng biến mất một nửa.
Môi Tô Khiết khẽ giật giật, từ trước đến nay cô luôn nhanh mồm nhanh miệng nhưng giờ phút này không nói được lời nào.
Đúng, anh hôn vợ mình là chuyện hiển nhiên, nhưng cô và anh lại khác biệt.
Chỉ là, trường hợp như vậy, anh cũng đã làm như vậy, cô còn có thể nói gì?
Cũng không thể bác bỏ anh ngay trước mặt nhiều người như vậy.
“Tôi chưa từng biết phương diện đối xử với phụ nữ của anh ba lại lợi hại như vậy.” Tiểu Thất nhìn đến ngây người, trong đôi mắt đều là sự ngưỡng mộ.
Trên mặt Đường Lăng vẫn mang theo nụ cười như cũ, nụ cười có phần sâu xa, tình huống này rất có ích cho kế hoạch của anh ta.
“Anh ba, còn đánh bài không?” Tịch Xuyên cố ý giả vờ thúc giục, nụ cười trên mặt có vẻ mập mờ.
“Em đến đánh.” Tay Nguyễn Hạo Thần vẫn luôn đặt trên lưng Tô Khiết, vậy nên rất tự nhiên ôm cô đi tới.
“Em? Em không biết.” Tô Khiết ngạc nhiên, hôm nay anh bị sao vậy? Chỗ nào cũng thấy kỳ lạ.
Đâu tiên là ở trước mặt rất nhiêu người như vậy hôn cô, bây giờ lại còn để cô đánh bài thay anh.
Bọn họ không phải kết hôn bí mật sao? Nhưng anh bây giờ rõ ràng là đang muốn cô hòa nhập vào trong vòng luẩn quẩn của anh, chính xác mà nói chính là muốn cô hòa nhập vào trong những người bạn này của anh.
Tô Khiết biết, những người này đối với anh mà nói đều rất quan trọng, vậy anh rốt cuộc là có ý gì?
“Chị dâu, không biết cũng không sao, anh ba có tiền, chị có thể chơi thoải mái!” Lúc đầu Tịch Xuyên tưởng là anh ba và chị dâu sẽ tiếp tục dính lấy nhau, sẽ không để ý đến anh ta, không ngờ anh ba lại để chị dâu đến đánh bài cùng bọn họ. Xem ra, địa vị của chị dâu trong lòng anh ba đã quá rõ ràng.
Hơn nữa, anh ta cũng hiểu rõ ý định của anh ba, chị dâu đánh bài, anh ba có thể ngồi bên cạnh chị dâu… Ôm người đẹp vào lòng. Vậy nên, sao anh ta lại không phối hợp cho tốt chứ.
Đường Lăng chỉ nhìn, cười khẽ không nói, người thông minh như cô, anh ta không hê thấy việc chơi mạt chược có thể làm khó được cô.
Nên việc tiếp theo có lẽ cũng sẽ vô cùng thú vị.
“Anh năm, lên đi.” Tiểu Thất chủ động tránh ra, đổi chỗ cho cậu năm Tào lên.
Tiểu Thất cảm thấy mình hơi sợ Tô Khiết, sợ bị treo lên đánh.
Sự thật đã chứng minh, bạn học Tiểu Thất của chúng ta cực kỳ biết nhìn xa trông rộng!
Nguyễn Hạo Thần dẫn Tô Khiết đến trước máy mạt chược, để cô ngồi vào chỗ của mình.
Tô Khiết hoàn toàn không có cơ hội từ chối.
Nếu đã không thể từ chối thì Tô Khiết chỉ có thể ngồi xuống, nghĩ rằng dù sao tiền cũng không phải là của mình nên cô ấy không quan tâm tuy nhiên cũng không thể để lộ sự sắc bén của mình trước mặt Nguyễn Hạo Thần được.
Cho nên, Tô Khiết đánh rất qua loa đại khái, chính xác mà nói thì đây là một ván bài rất tệ lậu, liên tục thua, liên tục bỏ tiền ra.