Chương
Nhưng mà, cho dù cô có tài giỏi hơn đi chăng nữa, cũng chỉ là một thiếu nữ hai mươi lăm tuổi mà tôi, vậy nên chuyện này, cô sẽ chọn cách bình thường mà một thiếu nữ sẽ chọn.
Anh thích dáng vẻ lúc này của cô, thích cách làm lúc này của cô.
Anh nghĩ, nếu như vậy, thì càng thú vị hơn rồi!!
“Em cảm thấy, những chuyện như vậy, bình thường đều là đàn ông cưỡng ép phụ nữ, phụ nữ sao có thể cưỡng ép đàn ông được, anh nói xem, anh Nguyễn?” Tuy Tô Khiết biết tình huống của cô không giống như vậy, cô biết với thân thủ của mình thì chuyện gì cũng có khả năng.
Thật ra trước lúc này, cô vẫn luôn cho rằng mình cưỡng ép Nguyễn Hạo Thần.
Nhưng lúc này cô quyết định chết cũng không nhận tội, cho dù cô có thật sự làm, cô cũng không thừa nhận, bởi vì cô biết rõ một khi sự thật được chắc chắn, sẽ rất bất lợi đối với cô.
Lúc Tô Khiết nói lời này, còn cố ý tỏ vẻ yếu đuối, đưa cánh tay lên lắc lắc trước mặt anh:”Anh nhìn cánh tay mảnh khảnh của em này? Chẳng có chút sức nào cả, đến cả con gián cũng không thể đánh chết, không mạnh mẽ giống như anh.”
Ý tứ trong lời nói của Tô Khiết không thể rõ ràng hơn nữa, cô yếu đuối vô lực, anh lại mạnh khỏe sung sức, vì vậy không thể nào là cô cưỡng ép anh được, đây là thực tế khách quan cơ bản nhất.
Lúc này, cô dường như có ý đánh lại anh một đòn.
Nguyễn Hạo Thần nhìn cánh tay cô, quả thực là rất mảnh khảnh.
Chỉ là, yếu đuối? Đến cả con gián cũng không thể đánh chết? Lời này của cô giả dối đến mức nào chứ?
Đêm qua, cô đã dùng cánh tay mỏng manh này để khống chế tổng giám đốc Lý, cánh tay mỏng manh này của cô dùng dao gọt hoa quả rất giỏi, làm rách quần áo của Lưu Cầm, dọa cho cô ta một trận.
Mà lúc này lại không thể giết chết một con gián?
Giả vờ, anh nhìn cô tiếp tục giả vờ. Anh muốn xem xem cô có thể giả vờ đến lúc nào nữa?
“Em đang muốn trốn tôi đấy à?” Nguyễn Hạo Thần không vạch trần cô, ánh mắt nhìn cô hơi híp lại, còn kèm theo hơi thở nguy hiểm.
“Không thể nói như vậy được, đêm qua em say, không nhớ gì nữa, mọi chuyện không thể chỉ dựa vào lời nói của anh, đúng không?” Tô Khiết vô tội nhìn anh, gương mặt còn tỏ vẻ bất lực, ý của cô rất rõ ràng là, chuyện này không thể chỉ nghe từ một phía bên anh được, đương nhiên Tô Khiết cũng biết rất rõ, chuyện này không thể có người nào khác làm chứng, vì vậy anh cũng không thể làm gì khác được.
Chuyện này chỉ có thể như vậy mà thôi.
“Em cảm thấy chúng ta nên tuân theo sự thật khách quan.” Tô Khiết nghĩ một lúc rồi nói thêm, sự thật khách quan là, cô là một cô gái yếu đuối anh là một người đàn ông, chuyện này nói cho ai thì người đó cũng chẳng tin cô là người cưỡng ép anh đâu.
Dù sao thì chuyện này không thể có nhân chứng, không thể có chứng cứ, cô có gì mà phải sợ chứ?
Tô Khiết nghĩ vậy, cô không thừa nhận nữa, anh có thể làm gì cô chứ?
“Tốt, rất tốt.” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, đột nhiên bật cười, trước nay anh không biết, người phụ nữ này lại lật lọng như vậy.
Thật ra, anh rất thích dáng vẻ lúc này của cô, nghịch ngợm, đáng yêu, còn có chút kiêu ngạo, rất chân thực, hơn nữa còn có chút quyến rũ.
Chỉ với sự quyến rũ này của cô, nếu để đổi lấy bất cứ thứ gì khác, kể cả là mạng của anh, anh cũng sẽ cho cô.
Nhưng mà, chuyện này, và thái độ của cô lúc này, hoàn toàn không có cách nào để thương lượng.